Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324660

Bình chọn: 8.5.00/10/466 lượt.

nói khó nghe hơn nũa...

Về sau Tiểu thối nếu hỏi những vấn đề này thì cô biết trả lời thế nào? Rốt cuộc là mẹ hay là dì?

Những chuyện này, cô không thể không nghĩ tới, chỉ là không dám nghĩ... Nhưng không muốn nói không có nghĩa là nó sẽ không xảy ra!

Điện

thoại trong túi vang lên, Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, lấy điện thoại

ra thấy hiện trên màn hình hai chữ “Thạch Lãng”, chần chừ hồi lâu, cuối

cùng vẫn ấn nút nghe.

“Đậu xanh nhỏ, em đang ở đâu? Anh có chuyện gấp muốn gặp em.”

Loan Đậu Đậu hít mũi một cái, thoáng nhìn xung quanh: “Em đang ngồi trong

vườn nhà Thẩm Nghịch... Anh biết không? Chính là ở chỗ vườn hoa nhỏ có

cá với đàn chim bồ câu trắng ấy!”

“Anh biết rồi. Anh đang ở gần đấy, em đừng đi đâu hết, anh sẽ đến đấy ngay bây giờ.”

Loan Đậu Đâu không lên tiếng, tắt đện thoại, đôi mắt đỏ đỏ, hít nước mũi, nhìn đáng thương như cún cưng không có nhà về.

Kỳ Dạ lại tìm thấy cô trước Thạch Lãng.... Kỳ Dạ thấy cô im lặng rơi nước

mắt, tim đau xót, lại càng tự trách mình. Cũng biết là những lời đó đối

với cô ấy rất khó nghe... Đi lên trước, đứng ở trước mặt cô, đưa tay lên nhẹ nhàng lau nước mắt, áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý

nói những lời đó khiến cô đau lòng.”

“Thật ra thì cậu nói rất

đúng, tất cả chuyện này đều không công bằng đối với Thạch Thương Ly. Chỉ là tôi ích kỷ không chịu thừa nhận mà thôi!”

“Bánh bao đậu,

thật xin lỗi.” Kỳ Dạ nhìn đôi mắt cô đỏ lên vì khóc, thật sự không biết

nên nói gì để an ủi cô! Đều do cái miệng ngu ngốc của mình!

“Cậu không phải xin lỗi tôi. Thật là không có việc gì, chỉ là tôi nghĩ Thạch Thương Ly đối xử với tôi tốt như vậy, chưa bao giờ để ý cái gì, tôi

thật cảm động muốn khóc. Anh ấy là người đàn ông tốt nhất mà tôi

gặp!”

Loan Đậu Đậu hít nước mũi, giọng nói nghẹn ngào...

“Bánh bao đậu...” Kỳ Dạ nắm lấy hai tay cô, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt

chân thành nhìn cô, cố gắng động viên: “Cô đã vì chúng tôi mà làm nhiều

việc, anh trai đối xử với cô như thế cũng là việc nên làm! Mặc kệ cô là

vợ của Thạch Lãng hay là chị dâu tôi, thì cô cũng là bánh bao đậu của

tôi, là người tốt nhất đối với tôi và Thẩm Nghịch.”

Loan Đậu

Đậu hít hít mũi, cười một tiếng. Đôi tay cầm lấy tay cậu, gật đầu: “Cậu, tôi, Thạch Thương Ly, Thạch Lãng, Ông nội, Tiểu thối, chúng ta vĩnh

viễn là người một nhà! Điều này mãi mãi không thay đổi!”

“Ừ!” Kỳ Dạ gật đầu, lau nước mắt bên má cô: “Về sau chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc, không có chuyện gì xảy ra nữa.”

Thạch Lãng không kịp đậu xe, vội vàng dừng xe bên đường, chạy như bay về phía vườn hoa chỗ Đậu Đậu, trong lòng bất ổn, có cảm giác rất xấu!

Chỉ mong cô không có chuyện gì, nhất định không thể xảy ra chuyện gì!

Kỳ Dạ đứng lên, vuốt vuốt đôi chân tê dại vì ngồi xổm: “Chúng ta về thôi, mọi người vẫn đang chờ chúng ta về ăn cơm.”

Đậu Đậu ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, chỉ có mấy người lạ, không thấy bóng dáng Thạch Lãng đâu. Anh ta không phải nói là tới liền sao? Thế nào vẫn chưa thấy đâu?

“Cô đang đợi ai à?”

“Thạch Lãng nói có chuyện

gấp muốn tìm tôi, mà sao đến giờ vẫn chưa thấy tới?” Loan Đậu Đậu thắc

mắc, chẳng lẽ Thạch Lãng lại không biết đường ư?

Kỳ Dạ cũng nhìn xung quanh, do dự nói: “Chắc là do chỗ này khó tìm, chúng ta đi ra ngoài xem, có thể sẽ gặp được!”

“Ừ, cũng được!” Loan Đậu Đậu đứng lên, cùng Kỳ Dạ đi ra ngoài, sắp đến lề

đường thì gặp Thạch Lãng, Đậu Đậu nhướng lông mày: “Anh không biết đường sao? Sao giờ mới đến.”

Thạch Lãng đi đến trước mặt họ thì dừng lại, thở hổn hển, trán đầy mồ hôi, một câu cũng nói không ra.

Loan Đậu Đậu vỗ vỗ lưng anh ta: “Đừng gấp, cứ thở đi đã! Rốt cuộc là có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Kỳ Dạ đứng đối diện anh ta, rầm rì rầm rì, không lên tiếng!

Thạch Lãng hít sâu, lại nhìn thấy Kỳ Dạ trước mặt thì lại có chút phức tạp chần chừ, mím môi không nói.

Kỳ Dạ vuốt mũi, biết ý liền nói: “Tôi qua kia chờ cô, hai người từ từ nói chuyện.”

“Nhớ chờ tôi đó.”

“ Biết rồi!”

Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn Thạch Lãng, không nhịn được lầm bầm: “Có

chuyện gì mà gấp như vậy? Lại phải để Kỳ Dạ tránh mặt, có gì mà cậu ấy

không được biết sao?”

“Anh muốn nói một chuyện, em nhất định không muốn cho Kỳ Dạ biết.” Thạch Lãng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Loan Đậu Đậu ánh mắt chần chừ, trong lòng lo lắng, có thể đoán được Thạch

Lãng muốn nói chuyện gì với mình, ánh mắt không nhịn được khẽ liếc Kỳ Dạ một cái...

Đôi tay không tự chủ được nắm lại, mặc kệ có xảy ra

chuyện gì, cô nhất định sẽ bảo vệ Kỳ Dạ! Không chỉ bởi cậu ấy là em

Thạch Thương Ly, mà cậu còn là bạn tốt của cô, là người yêu sâu đậm của

Thẩm Nghịch...

Thạch Lãng nhìn cô đầy lo lắng, mi mắt rũ

xuống, giọng nói có chút phức tạp cùng mâu thuẫn: “Anh thật sự vô cùng

hối hận, tại sao lại không biết em sớm một chút? Nếu như quen em sớm

hơn, anh nhất định sẽ không để em gặp cậu ta, bậy giờ em cũng không khổ

sở như vậy!” Khóe miệng Loạn Đậu

Đậu nâng lên nụ cười không được tự nhiên: “Đáng tiếc mọi chuyện cũng đã

xảy ra rồi, nói đi, Chuyện gì tôi cũng có thể chịu đựng được.


Old school Easter eggs.