
iẫm sưng chân anh, anh cũng không thể trả thù cô như vậy nha.
Suốt một tuần lại thêm ba ngày nữa, chỉ cần anh ở nhà, thì cô sẽ khó thoát khỏi vận xui bị bắt tập nhảy, hại cô bây giờ nằm mơ đều thấy mình đang xoay tròn không ngừng.
Mặt Long Dật Thần không chút thay đổi ung dung đến trước mặt cô, đưa tay. “Người chết sẽ không nói chuyện.”
“Quý ông à, tha cho tôi được không? Tôi sai lầm rồi, tôi không nên đạp sưng đôi chân cao quý của anh, tôi nhận sai xin lỗi cũng không được sao?” Cô là người chẳng những lười khiêu vũ, mà còn không có thiên phú, có ép cũng không được.
“Không thể.” Anh trực tiếp túm cô dậy từ trên sô pha, “Có cô gái nào lại không biết khiêu vũ.”
“Không khiêu vũ có chết đâu.” Cô không tin mỗi người đều là vũ lâm cao thủ.
“Đừng viện cớ, thuật phòng thân còn khó hơn cái này, không phải cô cũng luyện được tài nghệ rất tốt sao?” Vì hai chân của mình, dù thế nào cũng phải làm cho cô học, anh không muốn về sau thường xuyên bị cô giẫm sưng chân.
“Đó là tôi dùng để phòng thân, ý nghĩa khác nhau mà.” Hơn nữa, năm đó không cố gắng sẽ bị chủ quán đáng ghét kia đánh đến thảm thương, để không bị đánh, thậm chí vì trả đũa lão già chết tiệt kia, cô mới tức giận phấn đấu, cắn răng chịu đựng, hơn nữa cuối cùng còn đánh bại lão già không ai bì nổi kia.
Nhớ lại thắng lợi trong tích tắt năm đó, Mục Thanh Y không kiềm được cười điên cuồng.
“Cười ngốc nghếch cái gì vậy? Đứng thẳng, ưỡn ngực, thu bụng...” Cô giống như mọi lúc mọi nơi linh hồn đều có thể bay mất, bị người ta sàm sỡ cũng không biết, anh cũng không biết phải dùng sắc mặt như thế nào đối diện với cô.
Anh ta phiền quá đi, làm việc cả ngày không mệt hả, còn liều mạng bắt cô tập khiêu vũ nữa.
“Xoay người, lui, chuyển...”
Mục Thanh Y xoay tròn như ý nguyện trở lại sô pha nằm úp sấp.
Long Dật Thần bắt đầu chán nản. Nhiều ngày dạy cô khiêu vũ đã sắp mài mòn tính nhẫn nại của anh rồi, cô không thích hợp làm học trò nhất, quả thực bướng bỉnh đến nỗi anh muốn đạp bẹp mà.
“Không muốn tập nhảy, được, chúng ta đổi sang thử rượu.”
“Thử rượu?” Mục Thanh Y dựa vào sô pha nheo nửa mắt, rất nghi ngờ động cơ của anh.
Say rượu loạn tính, đây là chân lý đã được công nhận. Trai đơn gái chiếc sống chung một nhà, anh đề nghị học thử rượu? Ai chẳng biết uống chung vài loại rượu sẽ dễ say? Cho dù bộ dạng cô không đủ để mê hoặc muôn dân, cũng phải đề phòng có người đói bụng ăn quàng.
- Ra vào các trường hợp xã giao có rượu, khiêu vũ, cách nói năng, lễ nghi đều phải chú ý, đó là lí do mà chúng tôi ai ai cũng đều giống nhau như vậy.
- Tại sao tôi lại phải vậy?
Cô không chút động lòng.
- Bởi vì cô phải gia nhập cái vòng luẩn quẩn này.
- Nực cười, ai nói tôi phải vào cái vòng lẩn quẩn này?
Cuộc sống bình dân của cô thực sự rất thoải mái, không cần chen lấn giúp vui trong giới thượng lưu gì đó.
- Tôi nói cô phải.
Anh vẫn khăng khăng.
Nhìn thấy vẻ mặt cố chấp, vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc của anh, Mục Thanh Y lần đầu ý thức được người đàn ông này thật ra rất nguy hiểm. Thế là cô ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nghiêm túc nhìn anh, nói
- Long Dật Thần, tôi nghĩ chúng ta phải nói rõ ràng một chút.
- Nói đi.
- Bởi vì ba nghìn vạn kia, cho nên mọi thứ không còn giống như trước nữa phải không?
Cô chăm chú theo dõi vẻ mặt của anh, không muốn bỏ sót bất cứ biểu hiện nào.
- Tôi không thể giống như trước kia, là một khách trọ tùy hứng nữa đúng không?
Nói xong, cô cắn môi nhìn anh, chờ anh trả lời.
Long Dật Thần giật mình. Bởi vì ba nghìn vạn kia? Không, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ vậy, chẳng qua là buổi khiêu vũ kia làm cho anh ý thức được, nếu cô ấy nhất định là người phụ nữ bên cạnh mình, vậy nhất định phải tập quen với cái vòng luẩn quẩn của anh, cho nên anh mới bỏ công sức cố giúp cô học tập.
- Nếu đúng như vậy, tôi sẽ mau chóng đem tiền hoàn trả.
Cô thà rằng gồng lưng gánh nợ, chứ không muốn đánh mất bản thân như thế này, vả lại vốn dĩ cô cũng đang tìm mọi cách kiếm tiền hoàn trả, chẳng qua cô không nghĩ thời gian bỗng nhiên lại trở nên nhanh như vậy.
Anh chau mày nhìn cô.
- Tiền này không cần trả đâu.
- Anh đừng có nói ngốc.
Bởi vì dùng tiền của anh, cô miễn cưỡng làm những chuyện bản thân vốn sẽ không làm, nhượng bộ hết lần này đến lần khác, nhưng kiểu này rất áp lực, áp lực khiến cô không thể thở được.
- Tôi chỉ muốn cô làm quen với vòng luẩn quẩn này thôi.
- Tại sao tôi phải làm quen chứ?
- Bởi vì em là người phụ nữ của tôi —
Trong một khắc bầu không khí như đông đặc lại, không khí nặng nề từ từ bao phủ.
- Tôi sẽ trả tiền.
Sau một lúc lâu, cô mở miệng, tiếp đó quay lưng đi thẳng về phòng.
Nghe tiếng cửa phòng bị dùng sức đóng sầm lại, Long Dật Thần ảo não ngồi xuống sô pha, anh làm hỏng hết mọi chuyện rồi!
Đã lớn thế này, lần đầu tiên Mục Thanh Y căm phẫn như vậy, cho dù sinh ra với thân phận con gái riêng, bị mọi người trong Mục gia kỳ thị, bắt nạt, cô cũng chưa từng phẫn nộ như thế.
Năm xưa, việc kiên quyết kéo mình vào võ quán của ông già đó tuy rằng rất đáng giận, nhưng cũng không đạt được bằng một góc “cơn giận Long Dật Thần” n