Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327332

Bình chọn: 7.5.00/10/733 lượt.

đó đâu ——"

Nói xong, Như Y dứt khoát nửa ngồi ở trên mái nhà, lấy nước suối ra, mở nắp, run rẩy ngửa đầu uống. Nhưng trong lòng run rẩy, đến uống nước cũng nghẹn. Dòng nước trong suốt như nước suối chảy tràn ra miệng, mũi cũng đầy nước!

"Khụ khụ ——" Cô ho kịch liệt!

Hai người nhảy lầu thấy nước lấp lánh trên mặt cô, bất giác cũng thè lưỡi liếm liếm đôi môi khô nứt vì nắng nóng!

Như Y ngưng ho khan, đem chai nước cầm trong tay chìa ra cho hai người họ: "Hai chú có muốn uống chút nước không. Hôm nay, trời nóng quá!"

Hai người bọn họ “người nhìn ta, ta nhìn ngươi”, ai cũng không nói uống..., ai cũng không nói không uống!

"Vậy coi như không muốn uống rồi!" Nhan Như Y đem chai nước thu lại vào trong người, không đưa ra nữa!

Hai người kia chằm chặp nhìn chai nước!

Nhạc trong điện thoại di động vẫn đang đang chơi nhẹ nhàng, giai điệu thần kỳ nhẹ nhàng chạm vào đáy lòng sâu thẳm của con người. Gọi người bình tĩnh trở lại, thanh tĩnh trở lại ——

"Hai chú đang đòi lương sao? Là nhà đầu tư thiếu tiền của hai chú sao?" Nhan Như Y thử gợi chuyện, hy vọng có cơ hội cởi mở với hai người họ.

"Là đòi tiền thuốc thang!" Người trẻ hơn tâm tình lập tức lại bắt đầu kích động."Cách đây đã lâu tôi bị thương, bọn họ đưa chúng tôi đến bệnh viện, sau đó không quan tâm chuyện chúng tôi chết sống! Hiện tại, cánh tay này của tôi coi như bị phế bỏ ——"

Lúc nói chuyện, người nọ giơ cánh tay lên, rõ ràng bị biến chứng vì không được điều trị tốt!

"Đầu của anh ta bị sắt cốt thép đập trúng, sau này hơi bị lơ mơ, nhưng lòng dạ của bọn lãnh đạo này cũng thiệt xấu xa! Chúng tôi bây giờ chỉ còn cách về nhà, tiền vé xe cũng không có, lại tàn phế, cơm cũng không ăn được, ở lại cũng không có tiền thuê nhà. Nếu không chết, còn hữu dụng gì chứ?"

"Nhảy xuống, tôi muốn nhảy xuống. Tòa cao ốc này còn chưa mở bán, nếu án mạng xảy ra, nhất định sẽ không ai mua nhà nữa." Người lớn tuổi bắt đầu nói lầm bầm, ánh mắt của hắn nhìn đăm đăm xuống dưới, tâm thần quả thật có vấn đề!

Thật ra, bây giờ Nhan Như Y đã sớm quên sạch kiến thức cứu người, trong đầu một mảnh trống không, cô chỉ có thể bằng vào bản năng thu hút sự chú ý của hai người đàn ông, khiến họ di chuyển vào giữa nóc nhà. "Nếu như hai chú thật sự muốn nhảy xuống, có thể hay không nói cho cháu biết tên của hai người, tên tuổi người thân, địa chỉ ở đâu không?"

"Cô muốn làm gì?" Người trẻ tuổi hơn đề phòng hỏi.

"Bởi vì cháu sẽ giúp hai người đòi tiền thuốc thang cùng phí bồi thường, sau đó sẽ đem tiền gởi cho người nhà hai chú, có được không?" Nhan Như Y bất giác mở miệng, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì! Chỉ biết là nếu cô bị ngất ở đây, bốn phía trống trải như vậy, tùy ý sẽ lấy đi hai mạng người!

"Cái gì? Có thật không?" Người trẻ tuổi bất ngờ khi nghe được câu này!

"Dạ!" Nhan Như Y dùng sức gật đầu một cái."Cháu cũng vậy, ghét bọn đầu tư, hận chết bọn họ, bọn họ đều là lòng dạ hiểm độc như ác quỷ. Chúng ta phải tin tưởng luật pháp, kiện bọn họ ——"

"Luật pháp chỉ dành cho người có tiền ——"

"Không phải vậy, anh cháu cũng là công nhân làm công ở công trường, bị thương, quản lý công trường không quan tâm, cháu đã đi hầu tòa cả chục lần, cuối cùng chủ công trình phải bồi thường!" Nhan Như Y thuận miệng, biên tập lại một câu chuyện xưa, cố gắng tạo cảm giác “đồng bệnh tương liên”với hai người đàn ông!

"Có thật không? Thật có thể kiện thắng sao?"

"Ừ, tin tưởng cháu, luật pháp còn rất công minh đấy! Cháu có một người bạn làm luật sư, đến lúc đó có thể giúp hai người!" Nhan Như Y nói xong câu ấy, người đã nhũn ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn chút xíu huyết sắc!

"Nhưng chúng ta không có tiền?" Người đàn ông trẻ hơn nức nở khóc nói, dáng vẻ rất đáng thương!

"Cháu có thể cho hai chú mượn trước, nhưng là các ngươi nhất định phải leo xuống đã, phải sống sót, nếu không tất cả đều không có ý nghĩa, người thân các chú nếu biết được sẽ rất đau lòng!" Nhan Như Y bắt đầu an ủi bọn họ. "Chẳng phải người ta hay nói còn sống mới có hi vọng. Hiện tại, người thành phố chẳng còn tin vào điều mê tín nữa. Mặc dù hai người nhảy xuống, thành oan hồn, căn hộ của người ta vẫn bán vẫn sẽ bán được, hai chú có thể làm được gì nữa?"

Người trẻ tuổi hơn bắt đầu do dự, còn người lớn tuổi chỉ nhìn chằm chằm chai nước bên cạnh Nhan Như Y!

"Hai chú có muốn chút nước hay không ——" Nhan Như Y lại lấy chai nước ra dụ dỗ!

Lần này, người lớn tuổi chợt xông thẳng tới chai nước!

"Ông Lý ——" người trẻ tuổi bước lên trước cố gắng ngăn cản!

Trong nháy mắt, vài người cảnh sát ùa lên, ôm lấy hai người họ, động tác nhanh làm người khác trở tay không kịp.

Tiếng la hét loạn lên, hai người đàn ông bị khống chế, đưa vào thang máy!

Nhan Như Y lúc ấy xụi lơ, chật vật không chịu nổi ngồi trên một đống vụn đá!

Lúc này, cô nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ, đôi ống quần jean màu xanh dương đi tới trước mặt. Không cần ngẩng đầu nhìn, cô cũng biết anh đã tới.

"Tiểu Nhan, em làm rất tốt!" Hoắc Doãn Văn nhẹ vỗ vai cô, tán thưởng; sau kéo cánh tay của cô."Chúng ta nên đi xuống thôi!"

"Nhưng em không động đậ


Polly po-cket