
hủi quần áo dính đầy bỏng ngô, đứng dậy, cầm
theo áo khoác của cả tôi và anh ta đi ra ngoài. Tôi đi theo sau anh ta.
Ra bên ngoài mới tỉnh táo được một chút, có chút ngại ngùng hỏi anh ta:
“Tôi ngủ lâu không?”
“Năm mươi phút.” .
. . . Tính thời gian cụ thể như vậy để làm gì chứ. . .
Tôi hơi ngượng lảng sang chuyện khác: “Cuối cùng thế nào? Nữ chính có cứu được không? Ai là người bắt cô ấy?”
“Cha của nam chính.” .
“Không thể nào? Vì sao?” .
“Cha của nam chính vi phạm lệnh cấm sử dụng thuốc cấm, bị nữ chính trông thấy. . .”
Bên cạnh đột nhiên nghe được tiếng cười của một bé gái. Tôi quay sang nhìn, là một cặp tình nhân nhỏ tuổi đang cười nhìn chúng tôi. Hình như
là ngồi cạnh chúng tôi lúc ở trong rạp phim.
Thấy tôi nhìn sang họ, cô bé hướng tôi mà dựng ngón cái lên, “Bạn
trai của chị ‘nhất tâm nhị dụng’ thật là lợi hại mà. Diễn biến phim nói
không sai chút nào.” [1'>
[1'> Nhất tâm nhị dụng: ý là 1 lúc mà để ý được 2 việc
Nói rồi họ cười hì hì kéo nhau đi.
Nhất tâm nhị dụng gì hả… .
Tôi nhìn theo bóng lưng của họ, lại nhìn sang Lâm Tự Sâm, “. . . Không phải là anh cũng ngủ chứ hả?”
Lâm Tự Sâm dường như không nghe thấy tôi hỏi, vẻ mặt không đổi nhìn
đồng hồ, “Sắp một giờ rồi, em phải về nghỉ ngơi đi, ngày mai chẳng phải
còn đi dự tiệc cưới sao.”
“À. . . được rồi. Anh thấy mệt sao? Vậy cũng nghỉ ngơi sớm chút. Ái
ui, anh Phương quả nhiên là khoác lác mà. Anh ấy nói anh có thể làm phẫu thuật cả đêm mà vẫn khỏe re. . . Hầy, xạo gì chứ?”
Lâm Tự Sâm đột nhiên cầm lấy tay tôi, kéo tôi đi về phía trước.
“Đi ngắm cảnh đêm thì phải đi về hướng này.”
Rạp chiếu phim ở tầng trệt. Cùng tòa nhà đó ở trên tầng năm mươi sáu
có một quán bar, hoàn toàn yên tĩnh biệt lập. Từ nơi ồn ào náo nhiệt như công viên trò chơi và rạp chiếu phim, đến một nơi yên tĩnh như vậy, tôi đột nhiên trở nên trầm mặc.
Bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ.
Hơi nghiêng đầu, ngắm cảnh đêm của thành phố luôn luôn không nghỉ.
Tôi có phải đã từng huyễn hoặc mình, có thể cùng người nào đó vui vẻ ngắm cảnh đêm ở đây, hoặc cùng nhau ở giữa sự yên tĩnh này.
Có phải đã từng huyễn hoặc mình, người đó sẽ cùng tôi đi xem phim,
tôi muốn mua bỏng ngô, anh nhất định sẽ phản đối nhưng loại thực phẩm
bụi bặm bám đầy này, nhưng lúc xem phim cùng nhau, sẽ nhẹ nhàng nhón lấy vài miếng.
Có thể tôi sẽ ngủ gật trong lúc xem phim, làm rơi bỏng ngô trên sàn.
Có phải đã từng huyễn hoặc, cùng anh đi mua quần áo, lựa một đống quần áo thử cho anh xem, anh nhất định sẽ không kiên nhẫn. . .
Tôi đã từng có rất nhiều huyễn hoặc như thế, muốn được cùng anh thực hiện, nhưng cuối cùng lại có người khác cùng làm với tôi.
Phục vụ đưa nước trái cây đến cho tôi, tôi mới phát hiện mình đã đờ
người ra rất lâu rồi. Mà Lâm Tự Sâm cũng yên lặng nhìn ra bên ngoài cửa
sổ. Tôi ngây ngốc bao lâu, anh ta cũng trầm mặc bấy lâu.
Chuyện đời kỳ diệu thế nào chứ. Tôi sao cũng không nghĩ đến, sẽ có
một ngày, tôi cũng sẽ được ngồi đây ngắm tuyết rơi về đêm, có thể cùng
Lâm Tự Sâm bình yên như vậy cùng nhau ngắm cảnh.
Tôi nhận lấy ly nước.
“Cám ơn anh.” .
Lâm Tự Sâm thu lại ánh mắt, nâng ly với tôi, “Không khách khí nhé, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” [2'>
[2'> Ý anh chỗ này là công của anh rất lớn không chỉ cảm ơn là đủ >w<
Tôi bật cười.
Không biết là do tác dụng của ánh sáng và nến hay sao, tôi đột nhiên
nghĩ đến người đối diện, Lâm Tự Sâm, từ động tác đến phong thái, nhất cử nhất động đều ưu nhã như vậy, tản ra một loại khí lực khó có thể diễn
tả bằng lời.
Tôi bỗng nhiên phát sinh một loại hứng thú, ném tâm tình phức tạp
sang một bên, hiếu kỳ hỏi: “Lâm Tự Sâm, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nihếp Hi Quang, em đối xử với quản lí của mình thế nào vậy.”
“… Cuối cùng anh cũng tranh công là quản lí của tôi sao?”, đổi vai cũng cảm thấy thật thoải mái!
Anh ta cười. “Thật ra chức vị này cũng không tồi, một mặt có thể quản lí em, một mặt có thể giúp em kiếm tiền.”
“Thế thì nô dịch tôi cho rồi.”, tôi tức giận nói, “Nhanh nói, bao nhiêu tuổi?”
“Hơn em sáu tuổi.”
Tôi tính tính, “Không thể nào. Anh có bằng bác sĩ mà. Có bằng bác sĩ rồi lại học thêm nữa, không thể còn trẻ như thế.”
Dù là anh ta trông cũng ra dáng thanh niên đầy tiềm năng.
Lâm Tự Sâm hình như cứng đơ một lúc, “. . . Tôi đi học khá sớm, nên là có bằng cũng khá sớm.”
“À, vậy thì. . . Phải rồi, sao anh Phương lại gọi anh là đệ nhất cầm thú ngành Y học?”, tôi bừng bừng khí thế hỏi.
Anh ta ho nhẹ, “Nhiếp Hi Quang, em ngay trước mặt tôi mà thấy hỏi
chuyện này cũng được hả? Không thì sau này khi có dịp rảnh rỗi thì cứ đi hỏi. . . anh Phương?”, anh ta dừng lại, “Hai người có số điện thoại của nhau rồi sao?”
Anh ta cầm ly rượu dựa lưng vào ghế, “Tóm lại anh ta nói xấu tôi, đem hết gốc gác ngọn ngành của tôi nói cho em nghe rồi chứ gì?”
“Yên tâm đi, tình sử gì gì của anh đó, anh Phương chưa nói gì với tôi cả ~”
“Tình sử ở đâu chứ?”, anh ta cười nhẹ, “Học viện Y bề bộn nhiều việc, bác sĩ lại càng bận, ngay cả thời gian theo đuổi bạn gái cũng chẳng
có.”
“Vậy anh phải có người theo đuổi chứ?