
i thích: "Tôi không phải quỷ ——" cô là người, cô còn trẻ, còn không
muốn chết. . . . . . Bọn họ còn nghe Thu Lăng giải thích sao? Bởi vì rất sợ bị Quỷ lấy mệnh, rối rít chạy ra ngoài.
Thu Lăng lắc đầu một cái, từ trên mặt đất đứng dậy.
Có thể bọn họ bình thường tiếp xúc đều là người chết, lúc nhìn thấy người sống ngược lại bị sợ đến giật mình.
Cha mẹ cô cùng bạn bè nhất định sẽ thật vui nhìn thấy cô, dù sao, cô cũng là trở về từ Quỷ Môn Quan.
Nhưng mà. . . . . . sau khi rời khỏi chỗ đó, cô tại sao lại không tự chủ nhớ tới cái chỗ thần bí đó đây?
***
Cô tới trường học đi một chuyến, nhưng cũng có thể hôm nay là chủ nhật, trường học không có học sinh, mà Giám thị (bản gốc: Giáo công) thấy cô
thì sợ tới mức oa oa kêu to!
Cô chưa bao giờ xem qua Giám thị luôn luôn nghiêm túc, sẽ bị dọa thành cái bộ dáng đó!
Ai! Hay là cô đi tìm Thư Hoài thôi.
Một mình Thư Hoài ở bên ngoài, cậu ấy còn từng giao cho cô cái chìa
khóa, nhưng cô đã chết một lần, bây giờ tất cả mọi thứ trên người đều
không thấy.
Không sao! Cô đi tìm cậu ấy, cậu ấy sẽ tới giúp cô mở cửa.
Thu Lăng đi về phía chỗ ở Thư Hoài, nhưng cách nhà cậu ta lại không xa
nhìn thấy cậu ấy, vốn là cô muốn mở miệng gọi anh, nhưng bên cạnh anh
vẫn còn có một người —— là bạn học cùng lớp của cô Giang Thái Huệ!
"Thu Lăng chết rồi, vậy chúng ta có thể quang minh chánh đại mà ở cùng một chỗ." Thái Huệ hờn dỗi làm nũng với Thư Hoài.
Thư Hoài sờ sờ tóc mềm mại của cô ta nói: "Ừ, cô ta chen ngang ở giữa
chúng ta cũng rất chướng mắt, mình vốn là muốn cùng cô ta chia tay, hiện tại cô ta chết thì đỡ phiền toái."
Thu Lăng nghe được đối thoại của bọn họ, đi từ từ hướng tới bọn họ.
Đắm chìm ở trong thế giới hai người, Thư Hoài cùng Thái Huệ hoàn toàn
không chú ý tới Thu Lăng, mãi cho đến Thu Lăng đi tới trước mặt bọn họ.
Ba phía rốt cuộc gặp nhau ...
Thư Hoài cùng Thái Huệ lập tức nhượng bộ lui binh, trong miệng cũng kêu âm thanh sợ hãi: "Quỷ. . . . . ."
"Tôi không phải quỷ. . . . . ." Thu Lăng từng bước từng bước tiến tới
gần Thư Hoài, hơn nữa chất vấn hắn: "Thư Hoài, cậu còn yêu tôi không?"
Mặc dù ánh mắt của cô nhìn thấy, tai nghe, nhưng cô vẫn suy nghĩ muốn
hỏi hắn một chút, cô không tin “tình yêu” giữa bọn họ lại không chịu nổi thử thách như vậy.
"Cái người quỷ này, cách xa ta một chút!" Thư Hoài vô tình nói.
"Cậu thay đổi! Tôi mới chết bao lâu, cậu liền thay lòng!" Cô thật là khổ sở.
"Cô đã chết ba ngày, cái người quỷ này, cách chúng ta xa một chút."
"Tôi từ Quốc trung (Có thể là cấp 2, cái này chịu) đến bây giờ cùng cậu lén lút nói chuyện yêu đương ba năm, mà bây giờ mới chỉ là ba ngày. . . . . . Cậu liền. . . . . . Cám ơn cậu. . . . . . Dạy tôi một bài học."
Cô rất muốn trả thù, nhưng cậu ta đã phản bội tình yêu cùng tin tưởng
giữa bọn họ, coi như cô làm nhiều chuyện hơn nữa, cũng tìm không về
người con trai cô yêu thưở ban đầu đó nữa ...
"Tôi từ Quốc trung
đến bây giờ cùng cậu lén lút nói chuyện yêu đương ba năm, mà bây giờ mới chỉ là ba ngày. . . . . . Cậu liền. . . . . . Cám ơn cậu. . . . . . Dạy tôi một bài học." Cô rất muốn trả thù, nhưng là, cậu ta đã phản bội
tình yêu cùng tin tưởng giữa bọn họ , coi như cô làm nhiều hơn nữa
chuyện, cũng tìm không về người con trai cô yêu thưở ban đầu đó nữa.
Chúc phúc bọn họ, cũng hi vọng hắn không làm cho cô gái đó bị tổn
thương. . . . . . Thu Lăng xoay người đưa lưng về phía hắn lặng lẽ rơi
lệ, cũng chậm bước rời khỏi tầm mắt hai người.
Cô có bóng!
Nói cô như vậy không phải quỷ. Thư Hoài hướng về phía bóng lưng của cô
gọi: "Thu Lăng. . . . . ." Hắn không muốn làm phải quá tuyệt tình, Thu
Lăng là một cô gái tốt. . . . . . Thái Huệ ôm thật chặt lấy lưng của hắn nói: "Để cho cô ta đi."
Bất kể cô ta là người hay là quỷ, cô đều sẽ không đem Thư Hoài tặng cho cô ta.
***
Sân nhà bạn tốt của cô Giang Địch mở tiệc thịt nướng nhỏ.
Cô cũng thật là muốn gia nhập với bọn họ, nhưng . . . . . . Mình xuất
hiện trước mặt bọn họ. . . . . . Khó đảm bảo bọn họ sẽ không lại giật
mình.
Cho nên, cô chỉ có thể cách một bức tường, có chút cự ly nhìn bọn họ.
"Thu Lăng đi, đối thủ cạnh tranh thi cử của mình ít đi một. Bài tập cậu ta tốt như vậy, nhất định có thể thi đậu nguyện vọng 1, mà mình hiện
tại rốt cuộc không cần lo lắng cậu ta sẽ chọn khoa giống mình." Đỗ Dụ
Chi nói.
"Mình cũng cảm thấy như vậy, có cậu ấy ngăn ở trước
mặt, mình liền không thi đứng nhất được, cậu ta chết là tốt nhất." Lộ
Tiểu Ngọc cũng nói.
"Nói đúng đó! Mỗi lần đều giành hạng Nhất không buông, không biết xấu hổ!" Thẩm Nam Xuân nói.
"Tóm lại, cậu ta chết rồi, mỗi người chúng ta đều có cơ hội giành hạng Nhất rồi." La Kiều Hồng nói.
"Chúng ta tìm một cái ngày nào đó dâng hương cho cậu ta, chúc cậu ta chết sớm siêu sinh." Giang Địch cũng phụ họa bọn họ.
Mặc dù cách tường, thanh âm rất nhỏ, nhưng cô đều nghe rõ tất cả bọn họ đối thoại, cũng hiểu rất rõ.
Không nghĩ tới các bạn bè của cô ở sau lưng lại nghĩ như vậy đấy!
Cô không quan tâm mình có thi đạt hạng Nhất hay không, nhưng mà, cô rất quan tâm trong lòng bạn bè ng