
như vậy, anh vốn không chú ý điểm này, cho đên khi bà ấy vẫn nhìn chằm chằm vào vết bớt trên cổ tay em, còn hỏi em bao nhiêu tuổi, ra đời vào tháng nào, anh mới từ từ phát hiện ra. Phu nhân, con đoán đúng chứ?”
Bà Kim chỉ biết khóc, không nói thành lời.
“Là thật sao?” Mắt Đồ Đông Nhan cũng không chớp, nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trước mặt, tức cười mở miệng, muốn nghe câu trả lời từ chính miệng bà.
“Xin lỗi.” Bà chỉ nói những lời này, cũng đã gián tiếp thừa nhận tất cả.
Đầu Đồ Đông Nhan thoáng chốc trống rỗng, không thể suy nghĩ, tàn thân cũng không thể cử động. Cô không cách nào tưởng tượng được tại sa chuyện như vậy lại xảy ra trên người mình? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng muốn tìm ba mẹ ruột của mình, vì cô luôn xem làng nhi đồng quốc tế như nhà mình, coi viện trưởng và thầy cô gái ở đó là ba mẹ, người thân của mình.
Cô chưa từng mơ ước ba mẹ ruột sẽ đi tìm mình, vì năm đó họ đã độc ác vứt bỏ cô, điều đó chứng tỏ đối với họ, cô không phải là điều gì.
Mà chuyện này lại xảy ra? Là một giấc mơ sao, hay chỉ là một trò đùa vô hại?
“Xin lỗi, tôi còn có việc.” Mặt cô không còn chút máu đứng dậy, lúc này cô chỉ muốn rời đi, rời khỏi người phụ nữ độc ác đã bỏ rơi mình, càng xa càng tốt.
“Đông Nhan.” Bà Kim đứng dậy gọi cô.
“Đứng gọi tên tôi, bà không xứng!” Cô không thể kiềm chế được tức giận xoay người lại.
Không chỉ bà Kim, mà Lệ Hằng chưa từng thấy cô tức giận sợ hết hồn, ngay cả cũng giật mình. Cả người Đồ Đông Nhan cứng ngắc, nhanh chóng nói một tiếng ‘xin lỗi’ thì lập tức xoay người rời đi.
“Đông Nhan.”
Lệ Hằng chạy theo sau, cầm lấy cánh tay cô, kéo cô lại.
“Em không sao chứ?” Anh lo lắng nhìn cô.
Cô lắc đầu với anh, lại từ từ tiến vào trong lòng anh, chôn mặt vào khuôn ngực ấm áp, nước mắt yên lặng chảy vào lòng anh.
Lệ Hằng hoàn toàn không biết mình nên nói gì, chỉ có thể ôm chặt cô vào ngực. Anh nên cẩn thận xử lý chuyện này, không nên vội vàng đưa ra kết luận không
quan tâm đến cảm nhận của cô như vậy, đột nhiên nói ra khiến cô đau lòng. Anh thật đáng chết!
“Xin lỗi!” Anh hôn lên đỉnh đầu cô, nhỏ giọng nhận lỗi.
ĐồĐông Nhan ở trong lòng anh lắcđầu, giọng nói vì nghẹn ngàomà mơhồ không rõ. “Không phải lỗi của anh, là lỗi của bà ấy.”
“Em hận bà ấy sao?”
Cô im lặng thật lâu, sau đó mới tức cười nhỏ giọng tràlời:“Em không biết.”
**
Cô hận bà sao?
Sau bữa ăn tối,Đồ Đông Nhan tự nhốt mình trongphòng suy nghĩ về vấn đề này.
Nói thật, cô vẫn cho rằng mình không hận bà, vì cô không lýgì lại phải đi hận một người xa lạ chỉ có vài lần duyên phận. Nhưng nếu không hận, sao ca có thể tứcgiận hét lên nhưvậy với bà? Cô thật sự không hận bà sao?
Không, cô hận bà.
Hận năm đó nếu bà đã vứt bỏ cô, tại sao hiện tại lại xuất hiện nhiễu loạn cuộc sốngcủa coo? Chỉ một điểm này, cũng khiến cô hận bà sâu sắc.
Bà không nên xuất hiện thừa nhận cô, không nên dùng tư thái của một người phụ nữ giàu có, mang theo người con gái bà yêu quý xuất hiện trước mặt cô. Cô ấy cũng giống cô, cũng được mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cô không hiểu tại sao sự đối xử giữa cô vàKim Kelly lại cáchxa nhau nhiều như vậy? Năm đó rốt cuộc vì lý do gì bà lại vứt bỏ cô, tại sao 26 năm qua chưa từng đi tìm cô, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện muốn nhận cô?
Cửa phòng được mở ra, Lệ Hằng đi về phía cô, trên tay là điện thoại.
“Là bà ấy. Bà ấy muốn nói chuyện với em, em nhận không?Nếu em không muốn, anh sẽ thay em cự tuyệt.”Anhlấyvẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Đồ Đông Nhan không trả lời, một hồi lâu sau, do dự một hồi cô mới đưa tay về phía anh, vì cô vẫn có một việc muốn hỏi.
Lệ Hằng giao điện thoại cho cô, cùng ngồi xuống bên cạnh cô, ômlấybảvai cô, muốn cho cô sức mạnh.
“Alo?” Côđặt điện thoại lên tai, chậm rãi mở miệng hỏi.
“Đông Nhan?Làcon sao?” Đầu bên kia truyền đén giọng nói thận trọng, sau đó dừng lạimột chút, lại vội vàngnói xin lỗi. “Xin lỗi, mẹ quên con không cho mẹ gọi tên con. Xin lỗi…”
“Có chuyện gì không?” Cô lạnh lùng cắt đứt lời bà.
Đối phương im lặng một chút, mới dùng âm thanh nghẹn ngào nói tiếp. “Mẹ biết hiện tại nói gì cùng đã quá muộn, nhưng mẹ muốn con biết, những năm này mẹ vẫn không quên con. Năm đó mẹ có lý do bất đắc dĩ mớiphải bỏ rơi con. Xin lỗi, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
“Lý do bất đắc dĩ gì?” Cô chỉmuốn biết điều này.
“Năm đó mẹ mới hai mươi tuổi, còn là một học sinh...”
Đồ Đông Nhan ngẩn ra, không nhịn được khẽ giương môi. Cái này đúng làmột lý do tốt, không phải sao? Vậy thì năm đó, khi cô sinh Hạo Bình,Xuân Tuyết sinh Hạo Vân, Thu Phong sinh Hạo Lôi, Hạ Mỹ sinh Hạo Anh và Hạo Tề, không phải các cô cũng có thể dùng lý do này để vứt bỏ chúng sao?
“Lúc mẹ phát hiện mình mang thai đã quá muộn, không thể phá thai...”
Một cảm giác đau đớn đột nhiên lan tỏa trong cơ thể cô, muốn ngăn cũng không ngăn đượọc. Cho tớibây giờ, mẹ côvẫn chưa từng muốn có cô, nguyên nhân sinh ra cô là vì lúc bà phát hiện mình mang phai thì đã quá muộn, không thể phá thai?
“Mẹ không dám nói cho người nhà, vì ba mẹ của mẹ rấtcoi trọng mặt mũi gia đình, nếu mẹ nói ra, họ nhất định sẽ đánh ch