
nàng đi
đến bàn vẽ, Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy chính mình ngã ngồi ở ghế nằm mềm mại, vừa
muốn đứng dậy lại bị Tây Bằng Đinh Luân đè lại bả vai, Cổ Tiếu Tiếu giãy dụa
không có hiệu quả, đành dùng “Võ mồm” hung hăng cắn lên cánh tay “Tội ác”
của Tây Bằng Đinh Luân, Tây Bằng Đinh Luân thét lớn một tiếng đã thấy cổ tay
tràn ra máu tươi nhè nhẹ… Mâu trung không xẹt qua một tia hờn giận, nắm hai
tay nàng đặt lên đỉnh đầu, Cổ Tiếu Tiếu thấy cánh tay đau nhức quát to một
tiếng, Tây Bằng Đinh Luân cúi người chất vấn nói, “Nháo đủ chưa?”
Cổ Tiếu
Tiếu hổn hển hỏi ngược lại, “Ta mới muốn hỏi ngươi nháo đủ chưa? Ngươi là quốc
vương lại không thiếu nữ nhân, vì sao lại đi bắt buộc người không muốn ? ! Ta
là tù binh của ngươi không sai, nhưng tù binh cũng có quyền lợi giãy dụa đi? !
Ngươi bảo ta cùng ngươi ngủ, ta liền ngủ sao? Ta còn không thể phản đối sao? ——
“
Tây Bằng
Đinh Luân rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn gác khửu tay lên thành
giường, dở khóc dở cười nói, “Bổn vương chẳng qua là muốn họa cho ngươi một
bức, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi?”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu lần thứ ba hóa đá, nàng tìm cái chết nửa ngày, còn chuẩn bị tâm
lý cho chuyện tồi tệ nhất… A! Hiểu lầm là một sự kiện đáng sợ cỡ nào, nàng
xấu hổ vội ho một tiếng, “Sớm nói nha, ngươi trong chốc lát nói phí thể lực, một
hồi làm vài loại tư thế làm cho ta tưởng, người của ngươi lại còn nói cái gì
ngươi sẽ thực ôn nhu không thô lỗ, đều nói ra mấy từ hàm hồ này, thật không
minh bạch ! Này không phải buộc ta nghĩ theo hướng khác hay sao? !”
“…” Tây Bằng
Đinh Luân thấy nàng không hề giãy dụa, tay cũng buông ra, nhìn về phía miệng vết
thương trên cánh tay “Vô tội”, hơi hơi thở dài, “Bổn vương nếu thật muốn làm
như thế với ngươi, căn bản không cần cùng ngươi thương lượng “
Tây Bằng
Đinh Luân đợi trong chốc lát không nghe thấy Cổ Tiếu Tiếu trả lời, khi ngoái
đầu lại nhìn về phía nàng, cư nhiên phát hiện nàng không ngừng đổi các loại tư
thế, còn ra vẻ hứng thú rất nồng hậu… Giờ phút này, Cổ Tiếu Tiếu đang cố gắng
nhớ lại các loại tư thái tuyệt đẹp đoan trang, cũng hứng thú dạt dào nói, “Đừng
nóng vội a, ta muốn chọn tư thế đẹp nhất cho ngươi họa…”
“…” Tây Bằng
Đinh Luân biết vậy nên không nói gì, có loại cảm giác nói không thành lời.
Cổ Tiếu
Tiếu nằm ở trên giường, tư thế kinh điển duy nhất có thể nghĩ đến là của nữ
nhân vật chính trong phim 《 Tàu Titanic 》 , hai chân tự nhiên gấp khúc, hơi hơi nghiêng đầu, hai cánh tay một cao
một thấp luồn vào giữa sợi tóc, chính là quần áo cũng không thoát… Đợi sau
khi nàng chuẩn bị tốt liền hỏi Tây Bằng Đinh Luân, ” Tư thế này được không?”
Tây Bằng
Đinh Luân hai tay hoàn ngực lại lui mấy bước về phía sau xem hiệu quả toàn cục…
Cổ Tiếu Tiếu mân phấn môi, lông mi loan trưởng tùy gió nhẹ di động, tư thái
an nhàn thoải mái, Giống như một con mèo trắng kiêu ngạo, không thể không
thừa nhận tư thế này có pha vài phần ý tứ quyến rũ , Tây Bằng Đinh Luân yêu
thích hết thảy sự vật xinh đẹp, hắn không khỏi lẳng lặng thưởng thức một lát,
“Tốt lắm…”
“Hắc hắc, nếu có một chuỗi hải dương chi tâm thì tốt rồi, tư thế này là
noi theo điện ảnh ” Cổ Tiếu Tiếu tự tiêu khiển tự nói.
“Hải dương chi tâm là vật gì?”
“Chính là một chuỗi vòng cổ bảo thạch vô giá, ngươi không cần để ý ta, bắt
đầu họa đi “
Thấy nàng
nhắc tới mới nghĩ ra, Tây Bằng Đinh Luân cũng hiểu được trên cổ nàng có
điểm trống trống, không khỏi giương cằm nghĩ nghĩ… Lại đi đến tủ đầu giường
lấy ra một cái hộp trang sức viền vàng, hắn thận trọng bưng hộp trang sức kia
đi đến bên cạnh Cổ Tiếu Tiếu, “Này có một chuỗi vòng cổ phỉ thúy, ngươi mang
vào đi “
Cổ Tiếu
Tiếu thật cẩn thận mở hòm ra, trong tay cư nhiên đụng đến bảo thạch to bằng nửa
quả trứng gà nhưng rất mượt mà, xúc cảm lạnh như băng từ đầu ngón tay
truyền đến khẳng định đây tuyệt đối là cực phẩm bảo thạch, “Oa nha nha!
Phỉ thúy lớn như vậy, nhất định mỹ mạo trong suốt sáng loáng, nhất định là rất
nổi danh đi?”
Tây Bằng
Đinh Luân nhợt nhạt cười ngồi vào bàn vẽ , dặn dò nói, “Đeo xong lại tháo ra,
đây là di vật của mẫu hậu ta, cùng hải dương chi tâm như lời ngươi nói có hiệu
quả như nhau tên, tên là —— vĩnh hằng chi tâm “
“Nha!” Cổ Tiếu Tiếu thật cẩn thận mang vào vòng cổ, lại một lần nữa dọn
xong tư thế nằm xuống, “Vĩnh hằng chi tâm tên này thực ái muội, có điển cố gì
sao?”
Tây Bằng
Đinh Luân cán bút một chút, “Thỉnh an tĩnh “
Cổ Tiếu
Tiếu thành thật ứng thanh, Tây Bằng Đinh Luân cũng bắt đầu chuyên chú phác
họa khái quát hình dáng… Hắn kỳ thật không nên đem vĩnh hằng chi tâm đeo trên
cổ Trấn Nam Vương phi, vĩnh hằng chi tâm chính là cực phẩm bảo thạch phỉ thúy
thế gian hiếm thấy, bảo thạch xanh biếc trong suốt bên ngoài có một vòng ánh
sáng tự nhiên vây quanh, giống như được tình yêu ôn nhu bảo vệ… Đây là vật
đính ước của cha mẹ hắn , chính là truyền gia chi bảo của gia tộc Tây Bằng,
đời đời tương truyền, đe