
a
hộp châm cứu —— thứ duy nhất mà Cổ Tiếu Tiếu mang theo.
“Vương phi,
này hộp châm cứu là của ngài sao?” Hồng Hạnh biết rõ còn cố tình hỏi, kỳ thật
nàng đã nhìn thấy thánh chỉ trong hộp kia—— nhưng nội dung rất quái lạ, tựa hồ
là Hoàng Thượng cố ý vì Cổ Tiểu Tiểu – Vương phi đặc biệt làm, thậm chí,
Hoàng Thượng cư nhiên viết trong thánh chỉ, nếu trong quân đột có biến cố, Trấn
Nam Vương phi sẽ có được quyền lợi tối cao như Trấn Nam vương.
Cổ Tiếu
Tiếu hữu khí vô lực ứng thanh, “Ngươi không đề cập tới ta cũng đã quên chuyện
này, trong hộp châm cứu có giấu thánh chỉ của Hoàng Thượng, ngươi đọc cho
ta nghe thử xem “
Hồng Hạnh
trầm tư một lát… Nếu là thánh chỉ, Trấn Nam Vương phi như thế nào không biết nội
dung, chẳng lẽ nàng là đang thử chính mình? Nghĩ vậy, nàng cẩn thận mở thánh
chỉ đọc chậm từng chi tiết.
Cổ Tiếu
Tiếu không rõ cho nên ngẩng đầu, “Có ý tứ gì? Hoàng Thượng nói ta cùng với
Vương gia quyền lợi bằng nhau?”
“Chính là
ý tứ này, bất quá phải trong tình huống Vương gia không thể tự hành xử mọi
việc, tỷ như…”
“Đã chết?”
(phủi phui cái mồm, ăn mắm ăn muối a) Cổ Tiếu Tiếu trong lòng lộp bộp một
tiếng, không cần nghĩ ngợi nói tiếp.
“Không hẳn
vậy, có thể là bị bắt, bị thương, bị bệnh “
Cổ Tiếu
Tiếu chất phác đảo đảo con mắt… Không khỏi nhớ tới Hoàng Thượng trước khi
chia tay đã nói với nàng: trẫm tin tưởng Cổ ngự y có năng lực chăm sóc tốt
tam hoàng tử trẫm yêu thương nhất, đương nhiên, trẫm không muốn thấy một
ngày như thế đến, bất quá, nếu vạn bất đắc dĩ, ngươi nhất định phải toàn lực ứng
phó quyết định đại cục, quân tâm nếu loạn, thiên hạ không thể bình an, này
không chỉ là quan tâm của phụ thân đối đứa nhỏ, mà còn là công công (cha
chồng) đối con dâu phó thác. —— lúc trước Cổ Tiếu Tiếu chỉ là đơn thuần
đáp ứng, lại không cẩn thận nghĩ tới lời nói này, giờ phút này tinh tế cân nhắc
ngữ khí Hoàng Thượng trong lúc đó… Chẳng lẽ Tĩnh Huyền Phong hội sẽ gặp cái
gì nguy hiểm sao?
Nghĩ vậy,
Cổ Tiếu Tiếu “Xẹt” một chút hít hít nước mũi, tức khắc đem phong thánh
chỉ kia đặt ở trong yếm… Khả nàng một cái người mù có thể làm gì a, tuy chơi
đùa không ít chủng loại game, nhưng nàng không hiểu binh pháp, chẳng lẽ thử chơi
một chút cũng có thể chỉ huy tam quân lung tung cùng địch nhân đại PK (đại
chiến) sao?!
“Khi nào
Vương gia hồi phủ, đánh thức ta” Cổ Tiếu Tiếu đầu càng lúc càng choáng
váng nằm xuống, nàng vẫn là nên chiếu cố mình trước đi.
“Ân” Hồng Hạnh
nhẹ giọng đáp lại, môi đỏ mọng cũng nhẹ giương lên.
Ba ngày sau
Cổ Tiếu
Tiếu sau khi uống xong hơn mười chén dược, phong hàn rốt cục có điểm chuyển hảo,
nhưng đầu vẫn là hỗn loạn , đi được hai ba bước đã muốn ngồi nghỉ một lát.
“Vương gia
vì sao còn chưa trở lại?” Cổ Tiếu Tiếu giọng mũi chưa tiêu hỏi lão quản gia.
“Hồi bẩm
Vương phi, Vương gia có trở về một lần, nhưng lấy quân ấn xong liền vội vàng
quay lại quân doanh “
“Cái gì? Hắn
không biết ta sinh bệnh sao?”
Lão quản
gia lau lau mồ hôi, “Này, tiểu nhân thấy Vương gia thần sắc ngưng trọng, không
dám nhiều lời…”
“…” Cổ
Tiếu Tiếu khóe miệng vừa kéo, người hầu đều là không có mắt như vậy a,
tên kia nhất định là sợ mình lây bệnh cảm mạo cho hắn nên mới rất nhanh chạy trốn
, hừ!
Lúc này, Hồng
Hạnh ôm một cái bao lớn đi vào trong phòng, nàng vừa hướng lão quản gia hành lễ
vừa thân thiết nói, “Vương phi, thân mình khỏe lên chút nao chưa?”
“Vẫn là có
điểm chảy nước mũi, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy?” Cổ Tiếu Tiếu lười biếng
đánh cái ngáp, Hồng Hạnh sáng sớm đã kêu nàng rời giường, nàng cũng quên hỏi
nguyên nhân.
Hồng Hạnh mắt
điếc tai ngơ nhìn về phía lão quản gia, “Tổng quản đại nhân, ngài có nghe nói
hôm nay trong thành có người thành thân?”
Việc này ồn
ào huyên náo náo loạn mấy ngày, lão quản gia gật gật đầu, “Ân, nghe nói là một
vị quý tộc của Miêu gia trại, nghe nói vì cưới tân nương vào cửa, hướng dân
chúng toàn thành phát phóng ngân lượng, ra tay rất là hào phóng a “
Cổ Tiếu
Tiếu vừa nghe có người kết hôn, hưng phấn đứng lên, “Chúng ta cũng đi xem đi
“
Lão quản
gia thần sắc khẩn trương ngăn lại nói, “Vương gia có lệnh, Vương phi không thể
rời khỏi vương phủ nửa bước, huống chi phương thức truyền thống tập tục cưới
tân nương vào cửa của người Miêu cực kì hỗn loạn, còn có hơn một ngàn dân
chúng tụ tập, thực hỗn loạn “
Cổ Tiếu
Tiếu miệng than thở cũng ngồi xuống, vừa muốn càu nhàu liền bị Hồng Hạnh đánh
gãy, Hồng Hạnh không chút hoang mang từ trong lòng lấy ra một phong thơ, ra vẻ
khó hiểu nói, “Cái này kỳ quái , một khi đã như vậy, Vương gia vì sao lại đưa
một phong thư cho Hồng Hạnh dặn đưa Vương phi đi nga?”
Lão quản
gia không hiểu ra sao trừng lớn mắt, “Nga? Lá thư này đưa cho lão phu xem qua”
Hồng Hạnh cũng đem lá thư này giao cho lão quản gia… Lão quản gia dụi dụi mắt
mờ, đợi sau khi xác định là bút tích Vương gia, lại đem tín hàm trả lại cho Hồng
H