
, bởi vì năm tháng
không ngừng cọ rửa xuất hiện biến hóa kì diệu, mà cái khe đó có thể chính là lối
vào động duy nhất.
Sau đó, Điệp
Cánh Phu đem Cổ Tiếu Tiếu giao cho Tính Huyền Phong, nhìn chăm chú cửa động hồi
lâu liền cảm thấy hết đường xoay xở, hắn không khỏi hơi hơi thở dài, “Lão phu sớm
đã sai người phá hỏng xung quanh, giờ phút này lại không thể kết luận đến tột
cùng đâu mới là cửa vào”
Tĩnh Huyền Phong
có chút suy tư ứng thanh, hắn nhìn thấy ở trên cao có gì đó, liền lui về phía
sau vài bước, chỉ thấy một cái đạo ánh sáng dài khoảng hai ba bước chân chiếu
qua khe nứt, hắn ghé đầu nhìn lại vào trong động…”Là một đạo ánh sáng màu lam
sao?”
Điệp Cánh
Phu sửng sốt, khó có thể tin nói, “Đúng đúng! Ngươi thấy sao? !”
Cổ Tiếu
Tiếu hưng phấn không thôi giơ lên ngón tay cái, “Oa! Đến đây thực không uổng
công nha, oa oa, thân ái ngươi giỏi quá —— “
“Không, chỉ
là hỏi thử thôi”
“…” Lãng
phí cảm tình.
Tĩnh Huyền
Phong lưu loát quay đầu, phủi phủi bụi đất trong tay nhìn lên bốn phía, “Đá núi
phần lớn xuất hiện vết rạn, chí tôn lan điệp liệu có thể đã bay ra khỏi Điệp
tiên cốc hay không?”
Điệp Cánh
Phu tất nhiên không thể xác định, “Theo lão phu biết, một ít loài bướm hi hữu
đã rời khỏi Điệp tiên cốc, về phần chí tôn lan điệp…”
“Ngươi nhớ
lại giấc mộng kia một chút, ngẫm lại xem có chỗ nào đặc biệt không?” Tĩnh Huyền
Phong lại hướng Cổ Tiếu Tiếu dò hỏi.
Cổ Tiếu
Tiếu xoa xoa cằm, vừa nhớ lại vừa miêu tả nói, “Lúc ấy ta đang đi ở trong biển
hoa mênh mông bát ngát… Ân… hình như có mấy khóm cây rất kỳ quái, lá cây có điểm
giống một chuỗi vòng xuyến treo ở trên cây…”
Điệp Cánh
Phu đối thực vật bản địa có chút hiểu biết, hắn đột nhiên nhìn về chỗ sâu nhất
của Điệp tiên cốc, “Ngươi nói chính là… cây đồng tiền?”
Cổ Tiếu
Tiếu ngoáy ngoáy lỗ tai khó xử nói, “Ta chưa từng thấy qua loại cây này, bất
quá nghe sư phụ vừa nói như vậy, quả thật rất giống đồng tiền “
… Điệp Cánh
Phu lại hồi tưởng lại tình hình khi còn nhỏ lạc đường, lúc ấy vì trời tối hắn
chỉ lo một đường cuồng chạy… Hình như trong lúc bối rối đã va vào một thân
cây…”Qua đây xem “
Tĩnh Huyền
Phong thấy đường không dễ đi, liền ôm lấy Cổ Tiếu Tiếu lên, tâm tình tựa hồ
càng lúc càng trầm trọng, “Nếu như không gặp được chuyện vui mừng cũng đừng thấy
khổ sở, tóm lại bổn vương sẽ không chán ghét ngươi là người mù”
Cổ Tiếu
Tiếu vui vẻ nhận lời, cười tủm tỉm ứng thanh, “Ta vốn đã không ôm hy vọng quá
lớn, cho nên sẽ không cảm thấy mất mát nhiều”
Tĩnh Huyền
Phong hôn lên môi của nàng, “Vì một giấc mộng của ngươi, bổn vương cam nguyện
đi tới Nam Điệp Quốc thay ngươi tìm, ngươi còn dám nói không muốn sống cùng bổn
vương, đến tột cùng là ai cầm thú hơn ai?”
“…” Đỏ mặt!
Cổ Tiếu Tiếu ra vẻ xinh đẹp thùy mị mân mím môi, lòng dạ hẹp hòi, cũng đã qua
hơn hai tiếng mà vẫn còn nhớ. Nữ cầm thú đương nhiên phải ở cùng nam cầm thú thật
lâu, nam nữ phối hợp làm việc thực ăn ý, hắc hắc…
Điệp Cánh Phu
gõ gõ lên vách đá vững chắc… Đến tột cùng có phải nơi này hay không hắn vẫn như
trước không dám xác định, Tĩnh Huyền Phong hiểu biết tâm tình mâu thuẫn của Điệp
Cánh Phu, thấy hắn vẻ mặt khó khăn, đành buông Cổ Tiếu Tiếu xuống tiến lên
phía trước… Thuận theo khe hở nhìn lại không thấy có ánh sáng tràn ra. Hắn hơi
hơi nhíu mi, loại phương pháp tìm kiếm này xác thực cực kì ngu xuẩn, vì chí tôn
lan điệp không phải là vật đứng yên…
Một giờ sau
—— Cổ Tiếu
Tiếu chỉ cảm thấy Tĩnh Huyền Phong giống như khỉ chạt loạn chung quanh, hết nhảy
nhảy lên lại nhảy xuống, nhưng không mở miệng cũng có nghĩa là không tìm được
cái gì, nàng uể oải ngẩng đầu, suy nghĩ kỳ lạ nói, “Nếu không thấy gì để ta xem
xem? Có thể người mù sẽ nhìn ra cái người thường không nhận ra…” Nàng lời còn
chưa dứt, đã nghe thấy Tĩnh Huyền Phong phát ra một đạo mệnh lệnh chớ có lên tiếng,
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời ngừng thở yên lặng chờ đợi tin tức tốt…
… Tĩnh Huyền
Phong nửa quỳ ở trên một vách đá cao khoảng mười thước… Hết sức chăm chú nhìn
vào trong động… Chỉ thấy một đạo vầng sáng màu lam lặng yên cắt qua bóng tối,
giống như có tia chớp bay nhanh ở trên vách động…
“Thế gian
này thực sự có chí tôn lan điệp sao? …” Tĩnh Huyền Phong chính là vì tìm chí
tôn lan điệp nên mới tới, nhưng tận mắt nhìn thấy hào quang kỳ dị vẫn hơi cảm
thấy khó có thể tin.
Tĩnh Huyền
Phong định chui vào trong khe hở, nhưng lại chỉ có thể chen vào nửa thân mình,
hắn thử vài lần cuối cùng cũng chịu thua, “Xem ra chỉ có thể phá rộng ra một
chút nữa “
“Không Vào
được sao?” Cổ Tiếu Tiếu sợ chí tôn lan điệp chạy mất, khẩn cấp dò hỏi.
Tĩnh Huyền
Phong ứng thanh, bộc tuệch trêu chọc nói, “Trật hẹp như vậy, cũng liền vừa với
dáng ngươi”
“Ta đây đi
vào bắt nó!” Cổ Tiếu Tiếu giương nanh múa vuốt nhảy lên, “Mau mau mau, không
trong chốc lát liền bay đi mất —— “
“Ngươi lại
không nhìn thấy, đi vào cũng không hay”
“Ngươi có
thể chỉ huy ta a, ta vươn tay bắt con bướm là được !” Cổ Tiếu Tiếu nhất thời
vươn năm ngón tay đột nhiên nắm chặt lại ý bảo chín