
dùng những lời tàn nhẫn nhất để tiêu tan những suy nghĩ trong đầu anh, trời đất
bao la, làm sao tìm được người? Huống chi, thật buồn cười, người muốn tìm đang ở
ngay trước mắt.
“Nàng thật ngốc nghếch, tứ hôn thì thế nào, nàng không muốn
gả thì có ai bức?”
“Vương gia, Hoàng Thượng ban hôn, Bảo cách cách có thể không
gả sao?”
Anh cười nhẹ, “Nếu Tiêu Dao Vương cạo đầu làm hòa thượng,
nàng tự nhiên không cần gả cho hắn.”
Lòng tôi cứng lại, anh. . . . Anh. . . . . Sẽ không ‘hiểu ra
đời chỉ là hư ảo’ chứ… . .
“Vương gia, thật ra hôm ấy, Bảo cách cách còn một bài hát nhờ
tôi hát cho người nghe.”
Tôi biết, dùng cổ họng của một bà lão bảy mươi ca hát thật sự
quá khôi hài, nhưng, có một câu, tôi không kịp nói với anh, tôi rất muốn nói với
anh, đó là —— rất yêu rất yêu anh, không biết tự khi nào, anh đã ở trong lòng
tôi, đâm chồi kết trái.
“Muốn vì anh làm mọi chuyện,
Cho anh hạnh phúc hơn,
Trong tim anh,
Đã khắc tên em, (lời đúng: tên em đã bị chôn vùi)
Mong thời gian nhân lúc anh … Không chú ý,
Lặng lẽ mang hạt giống tình yêu,
Gây thành trái ngọt.
Em nghĩ có một ngày anh sẽ tìm được ( đã thay lời, bài hát gốc:
Em nghĩ cô ấy là)
Một cô gái phù hợp với anh,
Em không đủ dịu dàng,
Trưởng thành, già dặn từ nhỏ,
Nếu em trở lại,
Vị trí bạn tốt,
Anh sẽ không còn,
Nhớ hình bóng em. ( có thay đổi, lời bài hát gốc: Khó khăn đến
thế)
Rất yêu rất yêu anh ( không hát thành lời, chỉ ậm ừ khe khẽ),
Cho nên em đồng ý (câu thêm vào so với lời gốc)
Sẵn sàng ra đi để anh có thêm hạnh phúc,
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), chỉ để anh có được tình yêu,
Em mới an tâm.
Nhìn cô ấy đi về phía anh, gương mặt thật là xinh đẹp
Nếu em khóc cũng là vì vui mừng
Trên trái đất, hai người
Gặp nhau thật không dễ dàng,
Làm người yêu không trọn vẹn của anh, em vẫn cảm động,
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát), cho nên tự nguyện,
Không ràng buộc anh bay về phía hạnh phúc đang đợi chờ anh
Rất yêu rất yêu anh (khẽ hát) chỉ khi anh
Có được tình yêu em mới an lòng.
…[27'>
“Vương gia, người có hiểu ý Bảo cách cách không?” Cô ấy rất
yêu anh.
Anh vẫn trầm mặc.
“Vương gia, Bảo cách cách hy vọng có một ngày, cô ấy có thể
thấy anh tìm được tình yêu của mình, cô ấy mới có thể an tâm.” Bởi vì, cô ấy rất
yêu anh.
…
“Thơm quá, cháo trứng muối thịt nạc sao? Ta đói bụng, ta ăn
nhé!” Anh nâng bát, tao nhã dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng.
“Thật sự rất ngon.” Anh cúi đầu, nở nụ cười, cười đến sáng lạn,
một giọt nước mắt rơi vào bát…
Kiếp trước, khi giọt nước mắt anh rơi vào lòng, tôi có cảm
giác gì? Tôi không có trí nhớ của kiếp trước, cho nên không thể hiểu.
Kiếp này, nước mắt anh, nỗi đau của anh, tôi nhìn thấy, cho
nên tôi cũng rất đau, bởi vì tổn thương của anh là tôi, không thể để anh đau… Nếu
có thể, tôi tự nguyện đem tất cả niềm vui trên thế gian này đổi lấy giọt nước mắt
kia… Chỉ mong anh, đừng. . . . . Rơi lệ…
Ngày thứ tư, anh đã khôi phục phong thái vốn có, bắt đầu ăn
cơm như thường, chỉ yêu cầu ba bữa là tôi đưa vào.
Tôi có thể tự do nhìn anh, nhìn anh từ từ ăn cơm.
Tôi nghĩ, kết thúc như vậy, có lẽ cũng tốt…
Sáu ngày sau, trong vương phủ, người chết là một bà lão
không có con cái, không phải Bảo cách cách mà Tiêu Dao Vương yêu nhất… .
… .
Ngày thứ năm, tôi trồng trước phòng anh một cây nhỏ, tôi hy
vọng, sau khi tôi chết, cái cây này vẫn làm bạn với anh…
Cây này sẽ lớn, sẽ thay tôi bảo vệ cho người đàn ông tôi yêu.
Tốt nhất, nó có thể nở ra một bông hoa thanh nhã, khi gió thổi
qua, nó sẽ theo gió nói với anh, cô ấy rất yêu rất yêu anh… . .
Ngày thứ tám.
Sáng tinh mơ, tôi lại ngồi xổm trước cửa phòng anh, kinh ngạc
đến muc không thấy bùn đất bám vào mầm cây.
Tại sao nó vẫn không lớn lên?
Trời lạnh thế này, nó có thể chết không? ! Làm sao có thể!
“Bà nhìn cái gì?” Một giọng nói tò mò đập vào tai, người nói
cũng ngồi xuống, “Sao lại có một cây nhỏ ở đây?”
Toàn bộ vương phủ, chỉ có anh không gọi tôi là Ứng bà bà, có
lẽ là quan hệ. Cũng tốt, tôi nghĩ, cả đời này cũng không hy vọng nghe từ miệng
anh hai chữ “Bà bà”.
“Nó có chết không? Bốn ngày rồi, một chút dấu hiệu lớn hơn
cũng không thấy!” Tôi hơi giận, “Hình như tôi trồng không đúng lúc, trồng cây hẳn
là phải vào mùa xuân.”
Nếu có thể, tôi cũng muốn đợi đến mùa xuân.
“Quan niệm truyền thống đó không đúng đâu, theo thực tế, ngược
lại với mùa xuân, cuối thu bắt đầu vào đông, trước khi đất đóng băng trồng cây
hiệu quả mới tốt.” Anh cười trả lời.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Vì sao đột nhiên muốn trồng cây?” Anh lẳng lặng nhìn tôi.
“Bởi vì. . . . . Mạng sống… Muốn dựa vào cái gì đó để kéo
dài…” Tôi phiền muộn, tôi không sợ chết. . . . . Thật sự. . . . . Không sợ chết.
. . . . Có lẽ…
“Nàng sẽ không chết .” Dường như anh hơi di động, ngón tay
thon dài,dịu dàng, ôm một chút đau lòng vỗ về những sợi tóc xám trắng.
“Vương gia!” Tôi vội lùi lại, hoảng sợ la lên.
Đối với một bà già làm động tác như vậy, anh không biết là.
. . . . Rất quái dị sao?
Anh nắm những ngón tay ở không trung, nhẹ nhàng cười, lạnh
nhạt, gượng ép.
…
R