
õ bàn phím kịch liệt của cô Hiệu trưởng thì
chắc còn lâu nó mới dậy. Mà rốt cuộc cô ấy làm những gì mà suốt từ sáng đến tối
chỉ ngồi trước máy tính vậy nè?
Nó nhón chân, rướn cổ lên, lén nhìn qua đầu cô thì giật mình
ngã phịch xuống sàn nhà:
- Cô... cô đang.... cày Gunny???
OH MY GOD! Thế mà nó tưởng cô chăm chỉ làm việc từ sáng tới
tối đấy. Ha.. ha.. đời thật là hài. Bà cô quay sang nó, khuôn mặt không biểu cảm,
lạnh lùng phát ngôn:
- Em ổn chứ?
- D.. dạ.
- Tốt, giờ em có thể về được rồi!
Nói rồi cô lại quay ra, gõ cộp lên bàn phím 1 cái. Nó chưa hết
choáng, lúng túng đứng dậy đi về.......
- Cẩn thận.....
Nó quay đầu lại nhìn và chân vẫn bước thêm 1 bước....
"CỘP"
- ...va phải kệ sách!
Hay quá ta............. Nó đụng rồi cô mới nhắc là sao chứ???
Bực mình giật cái túi đựng đồng phục trên bàn, nó nện chân hậm
hực xuống nền nhà vừa đi vừa xoa xoa cục u to tướng. Giờ cũng đã tối rồi, nó ra
đường bắt taxi để về.
........
Trong phòng Hiệu trưởng sau khi nó đi được mấy phút:
- Alô, mày à? Xong rồi, tao mà lị. Thế ảnh với chữ kí của
"tình êu" tao đâu? Nhớ đấy, mai tao qua công ty mày lấy. Ừ, thôi nhé.
Bye.
Giá mà nó biết từ chiều tới giờ là 1 màn kịch được sắp sẵn
nhỉ? Nó sẽ tự hào lắm đây vì được vào vai chính và đóng cùng những người lạ mặt.
Nhưng nó thì do mẹ nó sắp đặt, còn "người đó" đóng vai trò gì?
Mãi không thấy taxi đến, nó quyết định đi bộ về nhà cho khỏe
thay vì gọi người tới đón. Giờ này chắc quán của thằng Tùng đang bận rộn lắm,
nó cũng không muốn làm phiền. Còn Hoàng Anh chắc đang đi dự tiệc sinh nhật rồi,
thôi thì coi như nó luyện cho cơ thể dẻo dai cũng được, hờ hờ.
Con đường này về chiều tối khá vắng vẻ. Những bóng đen của mấy
con côn trùng bay rập rờn rập rờn làm nó sởn tóc gáy. Giữ vẻ mặt bình thản, nó
đi qua 1 đoạn khá tối...
Gì chứ, nó là ai nào? Vũ Hoàng Minh đấy ạ, là Red của Dark
Moon, trời không sợ, đất không sợ........ chỉ sợ mỗi ma thôi ạ.
Nó đang bước từng bước chậm, rồi nhanh hơn, nhanh hơn và đi
gần như chạy. Tiếng bước chân của nó qua đôi giày cứ nện "cộp, cộp"
trên đường. Nó thở phào 1 chút khi thấy ánh sáng ở đoạn đường phía trước thì
"BỊCH", một cái gì đó bay ra từ con hẻm bên trái nó làm nó thót tim,
mọi hoạt động của cơ thể như ngừng hết lại, chỉ còn nghe tiếng "thịch, thịch"
và tiếng bước chân chậm rãi. Nó len lén nhấc đôi chân run rẩy lên để chạy thì 1
bàn tay nắm lấy cổ chân nó....
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA................
Nó dùng hết sức lực chạy thật nhanh cho đến khi mệt lả và chậm
dần lại. Nhưng nghĩ tới cái cảm giác tê run như có dòng điện chạy qua khi cái bàn
tay kia nắm lấy chân mình, nó lại vùng chạy tiếp.
Đến khi về được tới nhà, nó khóa cửa cẩn thận và chui tọt
vào ôm chầm lấy bà Năm - vu' nuôi của 2 anh em. Bà không hiểu gì nhưng vẫn để
nó ôm khư khư như thế, vỗ về:
- Con ngoan của Năm, không sao rồi, không sao rồi...
Mãi 1 lúc sau lấy lại bình tĩnh, nó buông bà ra và đỏ mặt:
- Con... con.... thôi con đi tắm đây!
Nó chạy vụt lên phòng và đóng sầm cửa lại. Bà Năm chỉ biết vừa
lắc đầu vừa cười:
- Lớn cả rồi đấy, có thèm kể chuyện với Năm nữa đâu. Haizz,
mình cũng già rồi....
* *
*Nó tắm rửa rồi xuống phòng ăn mấy miếng qua loa.Vu' Năm cứ
nhìn nó cười tủm tỉm làm nó xấu hổ không biết chui đi đâu. Hôm nay anh nó không
có nhà, ăn cơm xong nó lại chạy lên phòng ngay. Nó cần bù đắp cho mấy ngày thiếu
ngủ vừa qua.
Buông phịch người xuống giường, nó đặt cái a lô lên đầu giường
và quay sang ôm bé chuột bông Keyly iu vấu. Nó nhìn lên trần nhà, vừa cười vừa
nghĩ đến hình ảnh của người đưa khăn cho nó lúc chiều. Lúc đó nhìn dáng anh ta
đen thẫm giữa những tia sáng mặt trời như có thêm đôi cánh vô hình vô cùng rực
rỡ. Trong thoáng chốc nó đã nghĩ đó là thiên thần... Có lẽ anh ta đã đưa nó xuống
phòng cô hiệu trưởng, nhưng nó chưa kịp biết mặt, biết tên của anh ta rồi. Mà
cũng quên không hỏi bà cô đó nữa, haizz, thôi kệ. Giờ nó phải ngủ đã.......
Nhưng hình như nó quên mất cái gì??
RRRRRRREEEEEEEEEEEEEEEGGGGGGGGGGGGGG~~~
- Grừ..... hmm!!!!!!!!!!!!
Nó tức giận đập cái đồng hồ dập xuống bàn và quyết định.......
ngủ tiếp. Nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày vào học, nó vội vàng vệ sinh cá
nhân và chuẩn bị đến trường. May mà tối qua bà Năm đã vâng lệnh mẹ nó mà đặt
cái đồng hồ có chuông báo thức to nhất vào phòng nó, chứ không thì chắc nó tiêu
đời sớm quá.
Nó đến trường với tâm trạng háo hức về 1 buổi học "vui
vẻ" ở trường mới. Trò để chọc quê thầy cô nó thiếu gì. Ở trường cũ, nó còn
được miễn hẳn khoản học và ghi chép chỉ để thầy cô được giảng bài trong lớp. Nó
đang hi vọng lắm đây, cái gì mới cũng vui mà, he he.
Bước đến cổng trường, nó gần như choáng ngợp bởi những con
siêu xe đen bóng xếp hàng dãy dài trong nhà xe. May mà nó không đi đấy, nếu
không chẳng biết phải để vào chỗ nào nữa. Không biết có chuyện gì mà học sinh
đang đứng túm tụm lại bàn tán, nó cũng lẻn vào nghe ngóng:
HS1: Tối qua Hoàng Kỳ đã xử bọn lưu manh hay bén mảng đến
trường ta rồi đó, mọi người biết chưa?
HS2: Tưởng gì chứ