
cũng đã bị hủy hoại nếu không nói là đã hoàn toàn sụp đổ. Lâu bảo chủ cũng thật là, suy tính kiểu gì vậy chứ! Chúng ta đều là nữ nhân hàng thật giá thật, hơn nữa đại đa số là thiên kim tiểu thư khuê các, ai dám ngủ trong đại sảnh chứ.
Ta ngáp một cái, bỗng thấy có điểm không ổn, tựa hồ sau lưng luôn có đôi mắt nhìn ta chằm chằm. Ta quét một vòng khắp bốn phía, mọi người nói chuyện phiếm, đùa giỡn, không có gì bất thường. Chỉ mong là ta quá nhạy cảm, sao trên lưng lại thấy lạnh lạnh, thật tà môn. Một bàn tay khoát lên vai ta, ta run cả người: "A —— "
"Nàng sao vậy?" Là tiếng Tần Lãng.
Ta vỗ ngực: "Người dọa người sẽ hù chết người, ngươi không nói không rằng chụp vai ta làm gì!"
Tần Lãng bị ta chất vấn, nhất thời không còn lời nào để nói.
Vừa rồi tiếng kêu sợ hãi của ta đã làm mọi người chú ý, rất nhiều người quay sang nhìn ta, bao gồm cả Diệp Khuynh Thiên đang bận trêu đùa Lâu Huyên. Ta nhất thời nổi giận, lớn tiếng nói: "Nhìn cái gì, có gì hay!"
"Đúng vậy, vợ chồng son người ta liếc mắt đưa tình, chúng ta cũng đừng làm người ta mất hứng." Diệp Khuynh Thiên khóe miệng cong cớn.
Ta hung hăng trừng nàng, trừng luôn Lâu Huyên bên cạnh nàng, cố nén lửa giận không hé răng. Không trêu ta sống không nổi sao, ta thiện lương không chấp nhặt bọn họ.
"Nhiễm Nhiễm, đừng nóng giận, nói chuyện phiếm với ta đi." Tôn Nhược Sắc kéo ta qua ngồi xuống đệm, "Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định biết bên ngoài thủ vệ sâm nghiêm nên không dám tới."
"Ta thấy cũng đúng, đã qua canh ba, muốn tới bà ta đã sớm tới." Lương Gia phụ họa.
Ta không ủng hộ cách nói của Tôn Nhược Sắc và Lương Gia.
Trước kia lúc ở Thục Sơn, ta từng nghe sư nương nói Thệ Huyết Hồng Nhan mỗi ngày đều phải hút máu nữ tử chưa thành thân để duy trì công phu tu luyện, bằng không sẽ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Sao bà ta có thể không đến vì nơi này nhiều thủ vệ, trừ phi đã rời kinh thành.
Mấy ngày gần đây, nữ tử chưa thành thân trong kinh thành không chết thì xuất giá hay chuyển đi, cô nương chưa xuất giá bây giờ còn hiếm hơn hồng thủy. Mượn lời Tô Nam mà nói chính là cứ ra đường sẽ đụng phải kiệu hoa xuất giá. Vì Thệ Huyết Hồng Nhan mà cơn sóng thành thân trong kinh thành dâng lên ào ạt, ngay cả kẻ ở giá ngày thường không ai hỏi thăm cũng lấy được con dâu như nguyện.
Chúng nữ tử chưa thành thân còn lại hoặc không tìm được đối tượng thích hợp hoặc tôn trọng tự do hôn nhân giống ta hoặc vì các nguyên nhân linh tinh khác (tỷ như hạng chờ đợi khối thịt béo Lâu Huyên nên không muốn gả cho người khác) đều bị đưa đến Lâu Gia Bảo tị nạn. Cho nên ta có dự cảm Thệ Huyết Hồng Nhan nhất định sẽ tới.
Nhưng ta không thấy sợ hãi gì nhiều, bên ngoài có nhiều đại nội thị vệ như vậy, Lâu Huyên, Tần Lãng, Tô Nam đều là cao thủ số một số hai, Thệ Huyết Hồng Nhan muốn giết người cũng không dễ. Ta cũng không biết vì sao có bọn Lâu Huyên ở đây, ta thấy rất yên tâm.
Ngay khi ta đang trầm tư, Trường Hinh cười hì hì xáp lại, "Ta chán gần chết, biểu tỷ kể chuyện cười cho ta nghe đi."
Nha đầu kia luôn bị nhốt tại thâm cung, khi xưa mỗi lần ta đi thăm nàng, không phải quấn quít bảo ta kể chuyện bên ngoài cho nghe thì ép ta chọc cười, vô hình chung đã thành thói quen.
Ta cười đáp ứng: "Tốt, ta đây sẽ kể một chuyện cười, các ngươi nghe sẽ thích."
"Ta cũng muốn nghe, ta cũng muốn nghe!" Lâu Ý Ý cũng nhào vô giúp vui.
Ta đằng hắng: "Trước khi kể, các ngươi cười mấy tiếng cho ta nghe xem."
"Ha ha ha..."
"Không đủ lớn, cười lại."
"Ha ha ha ha..."
Ta hé miệng cười trộm: "Tốt lắm, ta đã kể xong, cám ơn."
"A?" Lâu Ý Ý mở lớn miệng, "Nhưng ngươi chưa nói gì?"
"Các ngươi không phải muốn cười sao, ta đã khiến các ngươi mở miệng cười, còn không phải hết, dù sao kết quả cũng giống nhau."
Các nàng hoàn toàn không nói gì.
"Ha ha ha..." Lâu Huyên đi tới, "Nhiễm Nhiễm ngoan của ta, nàng thật nghịch ngợm."
Ta trợn mắt, không để ý tới hắn, cố ý lảng sang chuyện khác, "Tôn Nhược Sắc, ngươi không phải thích đi Phúc Hưng Trà Lâu nghe kể chuyện sao, đã nghe nhiều vậy rồi thì cũng nên giúp mọi người giải sầu."
"Đúng vậy, Tôn Nhược Sắc ngươi nói mau, nói mau." Lương Gia ồn ào.
Tôn Nhược Sắc không chịu nổi nhiệt tình của mọi người lập tức kể chuyện một đại hán bỏ vợ tuyệt tình tuyệt nghĩa sinh động như thật, muốn bao nhiêu phấn khích có bấy nhiêu phấn khích, hoàn toàn không thua kém tiên sinh kể chuyện. Nhưng Lương Gia lại không hài lòng, nàng khinh thường nói: "Bỏ vợ gì chứ, kể chuyện phải có trình độ, đến đây, ta kể một chuyện ma ngày xưa cho các ngươi nghe."
"Đừng kể chuyện ma quỷ, dọa người!" Lâu Ý Ý hét chói tai.
Ta với Lương Gia trăm miệng một lời: "Không muốn nghe ngồi sang một bên đi."
Lâu Ý Ý chớp chớp mắt: "... Vậy... Vậy ta nghe."
Chuyện ma mị được Lương Gia kể vô cùng phấn khích, không chỉ có ta, Trường Hinh, Tôn Nhược Sắc và Lâu Ý Ý đều không tự giác ôm hai tay run run, giống như ma quỷ trong truyện thật sự nhảy ra ăn thịt người. Chờ Lương Gia nói xong, chúng ta đã thốt không nên lời.
"Thế nào, dọa người đi." Lương Gia thực tự hào, "Bây giờ trời tối đến mức xòe tay ra khô