Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326244

Bình chọn: 10.00/10/624 lượt.

lại!"

"Mẫu thân, ta chỉ ngại trong nhà rất buồn, đi ra ngoài một chút thôi." Lương Gia nói xong, ánh mắt quét tứ phía, thấy ta lập tức sôi trào, "Hay cho ngươi Tô Nhiễm, không nói tiếng nào đã bỏ chạy, hại ta tìm kiếm!"

"Ai bảo các ngươi hùa nhau khi dễ ta." Ta than thở.

Tô Duyên nói: "Ai khi dễ ngươi? Là tự ngươi hồng hạnh vượt tường trước, sau đó dám trốn đi, hại chúng ta uổng công lo lắng."

"Đúng vậy." Tô Nam phụ họa, "Ngươi không biết sau khi ngươi đi rồi, tiểu tử Lâu Huyên kia thiếu chút nữa lật tung khách sạn."

Mẫu thân thật vất vả mới dịu xuống, vì một câu này của Tô Nam lập tức trở về nguyên hình, cơn tức lại dâng lên tới đỉnh: "Lão thất, ngươi lặp lại lần nữa, Nhiễm Nhiễm với Lâu Huyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tô Duyên cướp lời: "Nhiễm Nhiễm chướng mắt Tần Lãng, coi trọng Lâu Huyên."

"Tô Duyên, ngươi nói ít một câu sẽ chết sao!" Ta giận không thể nhịn nổi.

Mẫu thân còn khó nhịn hơn ta: "Tô Nhiễm ngươi quỳ xuống cho ta!"

"Mẫu thân, hắn ngậm máu phun người, hắn vu oan cho ta..." Ta giải thích đến sắp khóc.

"Câm miệng cho ta, quỳ xuống!"

Ta hung hăng trừng Tô Duyên, lửa giận trong mắt càng cháy càng mạnh, cơ hồ sắp bốc lên. Tô Duyên sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô tội, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng cứ việc kêu oan nhưng ta vẫn nghe lời nương quỳ xuống.

"Uổng cho ngươi với Gia Gia từ nhỏ tình cảm tốt đẹp, lần này lại thiếu hiểu biết. Lâu Huyên từ hôn Gia Gia hại Tô gia chúng ta mất mặt, hại cha ngươi thượng triều bị người ác tâm nhạo báng. Thế mà ngươi, ngươi dám qua lại với Lâu Huyên, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của Gia Gia hay không, có nghĩ tới cảm thụ của ta và cha ngươi hay không!" Mẫu thân thật kích động, thanh âm run run, "Việc này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ người tướng phủ ra sao chứ!"

Lương Gia thật cẩn thận nói: "Mợ đừng nóng giận, dù sao ta cũng không thích Lâu Huyên, từ hôn thì từ hôn. Nếu Nhiễm Nhiễm thích người ta, người..."

"Gia Gia ngươi đừng nói nữa, hôm nay ta không thể không phạt nàng!"

Ta không còn lời nào để nói, một khi mẫu thân tức giận, dù hoàng thượng tới cũng không chắc khuyên được. Mẫu thân nói muốn phạt ta, ta sẽ chạy trời không khỏi nắng. Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy váy mẫu thân chậm rãi đi về phía ta, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.

"Ngươi đến từ đường ở hậu viện, quỳ trước bài vị tổ tông cho ta, không được ta cho phép, không thể đứng lên."

Cha nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Phạt vậy có nặng quá không? Muốn phạt thì phạt nàng đến nhà kho được rồi."

"Lão gia, không phạt nặng không được. Nàng quá ỷ lại vào việc chúng ta dễ dãi với nàng..."

Bác cầu tình giúp ta: "Tẩu tử, hay là thôi đi, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ."

"Đúng vậy, đại nương, tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi tha cho nàng một lần đi." Tô Nam cũng nói đỡ.

Lương Gia với mấy vị ca ca, tẩu tử khác cũng đỡ lời giúp ta, ngay cả tên đầu sỏ hại ta bị phạt là Tô Duyên cũng đứng về phía ta. Khốn nỗi mẫu thân đã quyết tâm, nói gì cũng không đáp ứng.

"Ai nói giúp thập nha đầu, cũng bị phạt!" Một lời vừa ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ. Mẫu thân lại bổ sung: "Chuyện này không thể để lão phu nhân biết, nếu người hỏi thì nói Nhiễm Nhiễm bị Trường Hinh giữ lại hoàng cung mấy ngày."

Tia hy vọng cuối cùng cũng bị tiêu diệt, ta ủ rũ, muốn trách chỉ có thể trách mình không tốt số. Đóng cửa sám hối không đáng sợ, đáng sợ là quỳ gối sám hối. Chỉ sợ đến lúc mẫu thân mềm lòng tha cho ta, chân ta đã tàn phế. Đêm khuya, tiếng dế nỉ non.

Bốn phía im ắng, giờ này mọi người trong tướng phủ đang đắm chìm trong mộng đẹp, chỉ có đám côn trùng trong viện giúp ta vượt qua đêm dài. Tiếng rả rích không ngừng này càng tăng thêm sự tĩnh lặng về đêm. Ta ngồi yên trên đệm, xoa đầu gối sưng đỏ, trong lòng vừa tức giận vừa ủy khuất. Nếu không có câu kia của Tô Duyên, ta cũng không rơi vào kết cục như bây giờ. Mẫu thân nói không được cho phép không thể đứng lên, người chỉ nói không thể đứng lên, không quy định ta không được ngồi xuống.

Trước đó người sai nha hoàn tới giám thị ta, ta không thể không quỳ cho có lệ, mới chỉ quỳ hai canh giờ, hai chân đã chết lặng, đau đến mất hết tri giác. Sau đó nha hoàn giám thị đi ngủ, ta mới được giải thoát nhưng đầu gối suýt bị phế bỏ. Mẫu thân cũng thật là, sao lại ác độc như vậy, tốt xấu gì ta cũng là nữ nhi mười bảy năm nay của người, sao có thể nói trở mặt liền trở mặt.

Chuyện này đủ để thấy mẫu thân hoàn toàn không muốn ta dính líu đến Lâu Huyên.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Ta quýnh lên, lập tức quy củ quỳ gối lên đệm, tim bùm bùm kinh hoàng. Mẫu thân cũng thật không ngại phiền, đã trễ thế này còn phái nha hoàn đến giám thị ta. Vốn tưởng buổi tối có thể không chịu tội, xem ra ta rất lạc quan, căn bản người không tính cho ta nhàn hạ.

Chi một tiếng, cửa mở, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Ta tức giận nói: "Không cần giám thị ta, trở về nói cho mẫu thân, ta đang quỳ rất đứng đắn, một khắc cũng chưa nhàn hạ."

"Là ta, là ta, xem ra ngươi sợ quá rồi, mau đứng lên đi."

Ta nhũn chân, trực tiếp ngồi bệt xuống. Quay đầu thấy Lương Gia


Duck hunt