80s toys - Atari. I still have
Tình Yêu Thứ Ba

Tình Yêu Thứ Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323604

Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.

iếc taxi, rời xa anh.

Tôi tưởng tôi sẽ rơi nước mắt, tôi tưởng tôi sẽ đau khổ khóc to,

nhưng tôi không hề, tôi chỉ mở cửa kính, để gió đêm lành lạnh của đầu

mùa thu thổi lên mặt tôi, giống như thời khắc này tôi đã chờ đợi rất

lâu, hay giống như giây phút này tôi biết sẽ tới.

Tôi bụng đói cồn cào trở về nhà, Trâu Nguyệt đang ngồi trên ghế sô fa tập trung tinh thần xem ti vi, thờ ơ với sự trở về của tôi. Tôi cũng

chẳng buồn hỏi han nó, vứt túi xuống, đi thẳng vào bếp tìm đồ ăn.

Trong tủ lạnh vẫn còn lại ít rau, tôi cho nồi lên bếp, đổ nước, chuẩn bị nấu mỳ ăn.

Bộ quần áo công sở mặc trên người khiến tôi cảm thấy ngột ngạt, tôi rời bếp, vào phòng mình.

"Chị!" Trâu Nguyệt trong phòng khách gọi tôi.

Tôi quay đầu, nó nói: "Cục thuế thông báo ngày mai em đi phỏng vấn, em muốn mượn chị bộ quần áo nào nghiêm chỉnh chút."

"Được, cứ tùy ý tìm." Tôi đáp, tiếp tục đi vào phòng.

"Chị đợi một chút." Trâu Nguyệt lại gọi toi: "Kỳ thực em đã tìm qua rồi."

"Có bộ nào thích hợp không?" Tôi quay đầu hỏi.

"Có một bộ thích hợp nhất." Nó nói.

"Được, em mặc đi." Quả thật tôi chẳng có tinh thần đâu mà nói chuyện với nói.

"Chị xem bộ nào?" Nó nói ngay đằng sau tôi.

Tôi vừa quay đầu, trong tay nó cầm chính là áo sơ mi màu xám nhạt của Lâm Khải Chính, vẻ mặt oán hận.

Trong đầu tôi "vù" một tiếng, chỉ cảm thấy đau khổ tới nỗi không thốt lên lời, với tâm trạng lúc này của tôi, chỉ nhìn thấy chiếc áo này đều

đã sắp sụp đổ, huống hồ nó lại nằm trên tay Trâu Nguyệt.

Tôi trấn tĩnh lại tâm trạng và suy nghĩ một chút, vờ như không có chuyện gì: "Sao em bỏ cái áo này ra?"

"Đây là của ai?" Trâu Nguyệt rít họng lên hỏi

"Một người bạn."

"Là ai?"

"Em không quen."

Tôi bước lên hai bước, muốn kéo cái áo đó về. Nó nhanh chóng thu lại sau lưng, cố chấp hỏi: "Chị nói cho em biết đây là của ai?"

"Em thật vô vị, chị không thèm dây dưa với em, trả cái áo cho chị!" Tôi nói lớn.

"Đây là áo của Lâm tổng! Sao chị có áo của anh ấy!" Trâu Nguyệt hỏi một cách hung dữ.

"Lâm Khải Chính? Em nghĩ tới anh ta đến mức điên rồi, sao chị có áo của anh ta chứ?" Tôi thể hiện kinh ngạc.

"Chính là của anh ấy, áo sơ mi của anh ấy hoàn toàn đều là hàng thủ

công Italia, ngoài anh ấy không ai mặc nhãn hiệu này." Trâu Nguyệt chỉ

Logo trên áo sơ mi cho tôi nhìn.

Tôi chưa bao giờ biết rốt cuộc Lâm Khải Chính mặc nhãn hiệu gì, Trâu

Nguyệt lại rõ ràng đến vậy, tôi chỉ có thể thề thốt phủ nhận: "Đâu ra

chuyện đó, nói rồi, không phải của anh ta, em đừng bậy bạ, đây là của

một người bạn của chị!"

"Chính là của anh ấy! Chị và anh ấy rốt cuộc có quan hệ gì, chị nói! Chị nói đi!" Trâu Nguyệt hét lên.

"Chị và anh ta không thể có quan hệ gì cả." Tôi nói thật, bây giờ không thể nói tôi đang nói dối.

Trâu Nguyệt không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt thù hận nhìn chăm chăm tôi.

Tôi muốn kết thúc trận cãi cọ vớ vẩn này, thế là quay người đi về phòng.

Trâu Nguyệt lại chạy lên, chặn đường tôi: "Chị không nói rõ thì không được đi, chị nói không phải của Lâm tổng, vậy là của ai?"

"Chị không cần phải nói cho em. Trâu Nguyệt, em đừng có chọc chị, hôm nay tâm trạng chị không tốt!"

"Chính là của anh ấy! Chính là của anh ấy! Nhất định của anh ấy!

Không ai có thể có loại quần áo này!" Trâu Nguyệt cố chấp chỉ nói câu

nói đó.

Tôi đã không còn cách nào, nhất thời tìm không ra cách để xóa tan sự

nghi ngờ của nó, để thoát khỏi sự dây dưa của nó, tôi đành sử dụng tuyệt chiêu, thế là tôi nói: "Không tin, tự em đi hỏi Lâm Khải Chính."

Không chỉ như vậy, tôi lấy di động, tìm số điện thoại của anh ấy, bước tới máy bàn, mở loa ngoài, bắt đầu bấm số.

Kỳ thực tôi đã thuộc như lòng bàn tay số của Lâm Khải Chính từ lâu

rồi, nhưng tôi ấn rất chậm, đợi Trâu Nguyệt chạy lên cắt ngang vào hành

động của tôi, với bộ dạng e lệ rụt rè mỗi lần nó gặp Lâm Khải Chính,

chắc tuyệt không dám trực tiếp chất vấn anh ta, còn tôi cũng có thể

chứng minh sự "trong sạch" của mình.

Nhưng cái bàn tính như ý của tôi bị sai rồi, Trâu Nguyệt đứng bên

cạnh, nhìn nhất cử nhất động của tôi, không hề có bất cứ hành động nào.

Cho dù ấn rất chậm, khi 11 con số cũng ấn xong, tôi đã đâm lao phải

theo lao, chỉ có thể ngồi ngây ra tại chỗ, nghe thấy sự tĩnh mịch ngắn

ngủi, âm thanh kết nối vẫn kêu.

"Tu – tu – tu – tu –" Tiếng kết nối vang lên, khi tôi may mắn tưởng

rằng nhất định anh không nghe thấy, đột nhiên vọng lại âm thanh khàn

khàn trầm thấp của anh: "Alo, xin chào!"

Rời anh mới chỉ 1 tiếng ngắn ngủi, nhưng dường như đã rời xa anh cả

một thế kỷ, tôi và Trâu Nguyệt ngồi ngây tại chỗ, nghe tiếng anh trong

điện thoại: "Alo ..... alo......"

Tôi chưa bao giờ dùng máy bàn gọi cho anh, vì vậy anh không biết số điện thoại nhà tôi. Nghe thấy không ai trả lời, anh cúp máy.

Không biết giờ anh đang ở đâu, trên đường? Trên xe? Hay trở về nhà?

Chỉ cảm thấy sự mệt mỏi, bi thương vô cùng trong giọng nói vừa nãy của

anh, khiến tôi đau đớn tới mức không thể nào kiềm chế được, tôi quay đầu hét lớn với Trâu Nguyệt: "Em hỏi đi? Sao em không hỏi? Em trực tiếp hỏi anh ta, xem anh ta nói thế nào? Em đã không thể