
i ra của cô, bắt đầu khuấy đảo bên trong.
Trong phòng tắm không ngừng vang lên thanh âm ái muội, tiếng nước khi ma sát, tiếng thở dốc, tiếng va chạm......
Xương cốt toàn thân Ôn Miên nhũn cả ra, nhưng không được giải thoát, cảm cảm giác được hạ thể sưng trướng, Cù Thừa Sâm ra sức ôm chặt cô vào ngực, dường như khát vọng muốn hòa hợp làm một với cô.
Ôn Miên biết, cô cũng sắp đầu hàng rồi.
Giống như bị một cơn sóng to đánh đến điểm cao nhất, không chế không nỗi yêu kiều phát ra tiếng, thân thể trắng nõn mềm mại hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt.
Cù Thừa Sâm càng không buông tha, ngón tay thô ráp càng không ngừng chơi đùa nơi ẩm ướt của cô.
Giờ khắc này, trong đầu hiện lên một ý tưởng rất lỗi thời.
Người đàn ông này có từng thân thiết như vậy với cô gái khác không? Thậm chí, còn thân thiết hơn những thứ này.
Cô gái tươi mát trong lành như nước như Thi Thiển Nhu, có hay không được anh dịu dàng ôm lấy, lại mạnh mẽ đặt lên giường, cơ thể mềm mại cùng cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ kết hợp, tuổi thanh xuân của bọn họ thật thú vị, vô cùng triền miên.
Cù Thừa Sâm vẫn đang đắm chìm trong dục vọng, anh khát vọng tiến vào thân thể xinh đẹp của cô, đêu thể hiểu được những suy nghĩ trong lúc thất thần của Ôn Miên, những việc anh đã làm với cô, có phải cũng đã từng làm với cô ấy?
Toàn quân của cô sắp bị diệt rồi! Dưới tình thế cấp bách, Ôn Miên xoay người, Cù Thừa Sâm còn chưa hoàn hồn đã bị cô đạp một cước vào giữa, mặt đầy hắc tuyến nhìn chằm chằm cô gái nhỏ này, cô dùng tốc độ nhanh nhất kéo quần lên, nhặt quần áo.
Trong đôi mắt đen láy trong suốt tràn ngập áy náy, " Em nhớ nồi canh trong phòng bếp còn chưa tắt lửa, không còn kịp rồi....."
Hốt hoảng bỏ chạy, chỉ chừa lại trung tá tiên sinh đang cao hứng, anh nắm chặt quả đấm, trên khuôn mặt anh tuấn kết đầy hàn băng, nhếch môi kiềm chế sự tức giận.
******
Đây là lần đầu tiên trung tá tiên sinh được ăn bữa cơm do người vợ của mình nghiêm túc chuẩn bị.
Tốt xấu gì Ôn Miên cũng thường giúp việc trong nhà bà Nghiêm, tay nghề tuy không thể nói là hoàn mỹ, nhưng làm một bữa ăn thì không thành vấn đề. Cô nhanh chóng vo gạo nấu cơn, trong tủ lạnh đã có sẵn thịt và cá, làm một món thịt bà xào rau cần, trứng chiên cà chua, ngó sen xào, giò heo hầm, cộng thêm một nồi canh kiểu nhà Tống, ừ, đại công cáo thành.
Cù Thừa Sâm bước ra khỏi phòng tắm, gương mặt vẫn còn rất đen, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú, mới sửng sốt một phen, đôi mày vốn chau lại cuối cùng cũng dần thả lỏng.
Nồi cơm được nấu chung với bắp còn bốc hơi, trong phòng khách tràn đầy hương thơm, không khỏi khiến cho bụng đói kêu vang. Ôn Miên định xới cho anh một bát cơm, người đàn ông đã chủ động nhận lấy giá. "Để anh."
Ôn Miên đưa giá cơm, ngồi xuống cùng nhau ăn.
Cù Thừa Sâm mặc bộ quần áo cô mới mua cho, không còn khí thế bức người như trước, nhưng cặp mắt sâu không thấy đáy kia, vô cùng dễ dàng khiến cho người ta bị lạc vào vòng xoáy: "Lần này anh trở về, có bị thương ở đâu không?"
Ôn Miên vừa nói xong liền có ý muốn chôn sạch suy nghĩ của mình, không cần đoán cũng biết câu này thật vô nghĩa, nhìn thế tấn công quả quyết sắc bén lúc nãy của trung tá, có thể thấy được thân thể của người đàn ông này rất tốt.
Cù Thừa Sâm múc một giá cơm, cười cười: "Không có việc gì."
Cô do dự một hồi, vẻ mặt biểu lộ vẻ quấn quýt, hỏi anh: "Về sao, trước khi anh xuất phát, có thể gọi điện cho em không?"
Về sau.
Bỗng nhiên trong lòng Ôn Miên rung lên, nói không chừng, không có về sau nữa rồi?
Lần đó ở trường học tuy chỉ nói vài câu ít ỏi với Thi Thiển Nhu, nhưng cùng là phụ nữa, sao cô có thể không nhìn ra tâm tư hỗn loạn của đối phương.
Mặc dù Ôn Miên không hiểu lúc trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu giờ đây hai người bọn họ muốn trở về bên nhau, vậy thì cô không còn nơi để sống yên ổn rồi.
Nhiều lần đã nghĩ muốn hỏi rõ mọi chuyện với Cù Thừa Sâm, hỏi có phải anh đã từng có một cô bạn gái khó có thể quên, từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm hay không?
Nhưng cô lại không dám hỏi, bởi vì cô sợ nghe được đáp án khiến mình sợ hãi nhất, sợ rằng trong lòng anh vẫn còn cất giấu một người, chôn ở một nơi sâu thẳm không thể vượt qua.
"Có thể, nhưng mà...." Trước kia Cù Thừa Sâm đã quen sống độc lập, giờ có cô, thật có chút không quen, "Không được phép quá lo lắng."
Ôn Miên không tiếng động mỉm cười, nhìn anh ngồn yên ổn bên cạnh mình, chuyên tâm nếm đồ ăn do cô làm, trong lòng có chút chua xót, cô nghĩ nghĩ, nói: "Được", Cô chỉ cần cố gắng hết sức là được.
*****
Mặc dù Ôn Miên không thường ở lại căn nhà tân hôn này, nhưng trước khi Cù Thừa Sâm trở về, cô cũng đã dọn dẹp sạch sẽ một bận. Hiện giờ, khắp phòng đều có hương vị thoang thoảng và hơi thở nhàn nhạt của cô.
Ánh trăng treo trên cao, chiếu lên căn phòng đang hỗn loạn.
Cù Thừa Sâm không ngủ được.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ngủ cùng nhau từ sau đêm tân hôn, đêm nay anh cũng đã gần như lần mò khắp người cô gái này, thức ăn đến bên miệng, lại không hiểu vì sao không ăn được.
Lần này trở về, ít nhiều vẫn có chút kỳ vọng, nhưng thái độ ôn hòa của