
Sâm nhìn cô chần chờ không biết phải lựa chọn thế nào, anh lẳng lặng nhìn đối phương, ánh mắt lắng đọng: "Đề nghị của anh là, nếu em không thật thích công việc trước mắt, có thể làm thêm công việc này, sau đó đi thi nhân viên công vụ..........Nếu em còn muốn làm cảnh sát, có thể có biện pháp."
Chỉ cần thành tích của Ôn Miên đạt yêu cầu, tất nhiên có thể sắp xếp cho cô là công việc thích hợp trong chính phủ.
Trước kia không phải là cô không nghĩ đến chuyện này, nhưng lúc trước còn vướng phải chuyện món nợ, trong nhà không có chỗ dựa, cô tất nhiên không thể làm được, càng về sau ý định làm cảnh sát trong cô cũng không còn mạnh nữa...........
Ôn Miên cúi đầu, tạm thời không có cách nào quyết định, nhưng mà, cô vẫn rất cảm động, anh biết cô đang phiền não chuyện gì.
Suy nghĩ một lát, Ôn Miên quay đầu, cười cười: "Em muốn đến trường học dạy các bạn nhỏ."
Ý là, trước tiên muốn thay đổi hoàn cảnh, còn chuyện sau này từ từ nói.
Cù Thừa Sâm cũng không miễn cưỡng cô, tự nhiên dừng lại đề tài này: "Lịch trình mấy ngày tới, em có thể xem trước một chút."
Anh vừa nói vừa đưa điện thoại cho cô xem, ánh mắt Ôn Miên rơi vào mấy chữ ở hàng cuối cùng 'phòng đôi khách sạn Cao Nhĩ Phu'.
"Phòng đôi.......... "
Nghĩ đến cảnh ngủ chung một giường với Cù Thừa Sâm, làm cho Ôn Miên quýnh lên. Tự cho là đúng lầu bầu một câu, thật bất hạnh, còn bị sếp nghe thấy.
Cù Thừa Sâm nhẹ nhàng nắm cằm Ôn Miên, anh khó có dịp không mặc quân phục, lời nói cử chỉ cũng bớt đi mấy phần nghiêm nghị lạnh nhạt thường có: "Có ý kiến gì? Có ý kiến thì nói lớn lên?"
Ôn Miên biết anh lại dùng bộ dạng huấn luyện binh lính đi đối phó cô, giả bộ ủy khuất phối hợp: "Báo cáo sếp, em.......... "
Lời còn chưa nói hết, người cứng lại ngay tại chỗ, nụ cười ngọt ngào trên mặt Ôn Miên lặng lẽ biến mất.
Bọn họ đứng cách nhau mấy bước, là một người đàn ông xa lạ Cù Thừa Sâm chưa từng gặp, anh ta có bộ dáng nhu hòa, sắc môi đẹp mắt, thân hình cao lớn hoàn toàn giống với một người mẫu.
Anh ta kéo vali hành lý, trong con ngươi xen lẫn chân tình không cách nào xóa đi: "Miên Miên.......... "
Cô nhợt nhạt cười một tiếng: "Chào anh."
Ngụy Tây Kiều.
Ai có thể nghĩ được, có vài người, chỉ chưa tới một năm đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như lúc đầu không vô tình gặp gỡ Cù Thừa Sâm trên đường, có lẽ Ôn Miên còn không thể nói đến chuyện kết hôn, cũng sẽ không gặp lại đàn anh Ngụy Tây Kiều ở sân bay thành phố Nam Pháp.
Cô thầm mến người này một năm, yêu nhau ba năm, sau khi chia tay đến giờ cũng đã hai năm không có liên lạc.
Anh dẫn cô đi chơi, một mình tự đặt vé máy bay, tự làm tất cả mọi thứ; lòng bàn tay ướt mồ hôi, anh luôn lau khô trên người mình, sau đó nắm tay cô; anh lái ôtô chở cô đi viện bảo tàng, đi dã ngoại..........
Thời gian trôi qua, Ngụy Tây Kiều cũng từng mong mỏi vô số lần, nơi ánh đèn le lói, cô có thể quay đầu nhìn lại.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể gặp lại người đẹp, nhưng bên người lại có thêm một người đàn ông khác, Ngụy Tây Kiều không cách nào hình dung được cảm giác đầu tiên của anh đối với người này, anh ta lạnh lùng không cần che giấu, tự có tư cách liếc nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Người bên này còn chưa nhìn ra lai lịch của Cù Thừa Sâm, trung tá cũng đã đoán ra được đại khái, anh liếc mắt nhìn Ôn Miên vẫn còn đang chột dạ, bình tĩnh ngồi ở bên người cô, một thân thẳng tắp.
Ngụy Tây Kiều tiến lên mấy bước, một tay cầm vé máy bay một tay nắm chặt túi hành lý xách tay, áo khoác vắt lên vali bên cạnh, áo sơ mi sọc ca-rô đã mở mấy cúc áo, nụ cười mang theo sức quyến rũ, trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Casio hơi lộ ra vẻ cũ kỹ, không tương xứng lắm với bản thân anh.
"Không nghĩ tới có thể gặp nhau ở đây."
"Ừ." Ôn Miên ôn chuyện với anh ở nơi này, giọng nói đúng mực, bỏ qua ý tứ muốn cùng anh tranh luận.
"Anh tới Nam Pháp làm làm việc, thuận tiện cùng bạn đi Đan Đông chơi mấy ngày.......... "
Ôn Miên không khỏi kinh ngạc, đã sớm biết Ngụy Tây Kiều có bà con ở Liêu Ninh, Đan Đông, cũng không nghĩ tới Thượng Đế an bài vở kịch như vậy.
Ngụy Tây Kiều đứng ở trước mặt bọn họ, thấy không khí này đã biết đây là một đôi người yêu đi du lịch, liền biết điều dừng lại, đối với Cù Thừa Sâm..........coi như là chào hỏi, quay người tìm một chỗ khác ngồi xuống.
Yên tĩnh trong chốc lát làm cho Ôn Miên cảm thấy lúng túng, nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của cô, trung tá mặt không đổi sắc, cố ý châm chọc cô: "Là hắn à."
Ngụy Tây Kiều, người đàn ông thầm mến thời học sinh, cuối cùng cũng trở thành bạn trai đầu, ngay cả bức thư tình cho trung tá cũng thuộc về anh ta.
Ôn Miên nhịn không được hít một hơi, thiếu chút nữa làm rơi bình nước trong tay..........Đúng lúc đó có một người vỗ vào bả vai cô: "Ôn Miên, thật không nghĩ đến, hơn nửa năm không liên lạc với em!"
Ngước mắt nhìn lên, người đến là bạn của Ngụy Tây Kiều, trước kia khi Ôn Miên và đàn anh Ngụy yêu nhau, cũng thường đi chung với anh ta, tính tình của anh ta rất tốt, lúc trước còn có một thời gian ngắn qua lại với Chu Như.
Kể từ sau khi chia tay, Ôn Miên thay đổi số điện thoại di động, M