Polly po-cket
Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321445

Bình chọn: 8.5.00/10/144 lượt.

ên thầm giấu kín, cả hai bọn họ đều hiểu rất rõ, chỉ là luôn giữ trong lòng, không cần thiết phải nói ra miệng, chỉ cho người kia không phải đau lòng hơn nữa.

Trước đó Ôn Tinh còn nghĩ có phải hai người không hiểu nhau hay không, hiện giờ xem ra hoàn toàn là do mình lo buồn vô cớ.

"Miên Miên, thật xin lỗi."

Dù sao sự ra đi của anh, rõ ràng giống một thanh dao đặt trên cô, một cây lao mắc kẹt trong ngực, một quả lựu đạn đã tháo chốt, khiến cho toàn bộ cuộc sống của cô đều hoàn toàn thay đổi, chỉ còn một mình, phải quật cường chống đỡ, nỗi tịch mịch và hốt hoảng của cô, cũng không có ai để dựa vào.

"Những ngày đó, thật ủy khuất cho em và mẹ, Miên Miên, em giỏi hơn anh nghĩ nhiều, chăm sóc cho mẹ rất tốt!"

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô, Ôn Miên lắc đầu: "Người một nhà, còn nói những thứ này làm gì? Hay là...... hiện giờ anh với em thành người xa lạ rồi hả?"

Ôn Tinh chậm rãi cười, nhéo gò má của cô nhóc, như lúc còn nhỏ, anh xem cô như bảo bối trân quý nhất, con búp bê tinh xảo đắt tiền nhất.

Những thứ anh đã trải qua, khó có thể một lời mà nó hết với cô được, phần lớn đều là những chuyện cần phải tuân theo quy tắc bảo mật, cũng không tiện nói nhiều.

Chỉ có một việc, Ôn Tinh phải nó rõ với em gái: "Trước đó anh có tới gặp mẹ, mẹ nói với anh em đang ở đây."

Anh hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh định đưa mẹ sang New York, sống cùng với anh, nhận chế độ bảo vệ."

Đây là kết quả sau khi phía nhà nước và phía mỹ bí mật hiệp thương, năm đó Ôn Tinh đã làm giao dịch với FBI, sau khi Sherry chết, anh thay thế công tác của cô, và tiếp tục giữ liên lạc với tổ chức, bọn họ nhận lời Ôn Tinh, sẽ cung cấp cho người nhà anh kế hoạch bảo vệ tốt nhất.

Ôn Miên không biết anh đã làm gì ở Haiti, những thứ này không nằm trong phạm vi cô được phép biết, cho dù trước đó 3 đã lộ ra một ít, nhưng cô vẫn nên cố gắng biết càng ít càng tốt.

Trên phim cũng có nói, bí mật càng nhiều, bị chết càng nhanh.

Chân tướng, thường khiến người ta không có cách nào cứu vãn được.

Ôn Tinh nhìn ánh mắt của em gái, nói cho cô: "Theo lý thì em cũng nên đi cùng anh."

"Cù Thừa Sâm không thể xuất ngoại được, em không thể đi...."

Phản ứng này của cô anh đã đoán được từ trước, người đàn ông rũ mắt xuống, thần sắc bình tĩnh cười cười, bỗng nhiên, anh hỏi từ tận đáy lòng: "Anh ta đối với em rất tốt sao?"

"Cả nhà anh ấy đều rất tốt."

Ôn Miên gả cho người trong sạch, theo lý thuyết anh nên thấy vui sướng, nhưng tâm trạng cha gả con gái thật đúng là nghìn đời đều giống nhau.

"Nếu sau này.... có chuyện gì cứ nói với anh, sau này anh sẽ luôn làm chủ cho em."

Tầm mắt Ôn Miên mơ hồ, cau chặt mày, có thế mới cố gắng kìm dòng nước mắt lại, anh lại muốn chọc cho cô khóc lớn sao.

Bất quá, lại có thêm một người thương cô, như vậy thật tốt, không phải sao.

"Anh đã nghĩ, mẹ ở một mình sẽ có nhiều bất tiện, lại nói, anh nên ở bên cạnh mẹ để làm tròn chữ hiếu, về phần em..... Anh sẽ thương lượng lại với Cù Thừa Sâm, xem thế nào đã."

"Vậy không phải hai chúng ta lại phải tách ra sao?" Ôn Miên tức giận, lắc đầu như trống bỏi.

"Cái này sao có thể giống được, huống chi em là em gái đã gả ra ngoài, bát nước đổ đi, còn muốn cả ngày kệ cận anh sao?"

"Sao em nghe giống như có chút chua nha, Ôn Tinh?"

Ôn Miên nói, cười đùa với anh trai, giống nhau trở lại lúc trước.

Phải một mình cố gắng mạnh mẽ, sống nương tựa với mẹ qua ngay, rất nhiều lần cô đã suy nghĩ tại sao cuộc sống lại đối xử không công bằng với mình, nhưng vậy mệnh tự có sự an bài của nó.

Ngay cả khóe mắt của người đàn ông cũng dần trở nên ướt át, anh rời quê rồi lại trở về, một thân một mình sống lang bạc khắp nơi, có mấy lần gần như là không vượt qua được, thậm chí còn từng có nghĩ coi thường mạng sống, may là đã trở về, từ đây về sau, anh không còn phải lưu lạc nữa.

Ôn Tinh đút tay vào túi áo, ngoài ý muốn lấy ra một cây viết bi có hình hoa hồng....... Đây chỉ là một vật tầm thường.

Trên mặt người đàn ông không có một tia cảm xúc, nhìn không ra anh đang nghĩ gì, "Đúng là, những thứ của phụ nữ anh dùng không quen."

Ôn Miên sững sốt, còn chưa hiểu đang có chuyện gì, đã thấy Ôn Tinh nhét cây bút vào tay cô, sau đó xoay người mở cửa, bóng lưng của anh cất giấu rất nhiều bí mật.

Cô làm em gái, trong lòng co rút đau đớn một trận.

Trên đời này vốn không thiếu nam nữ yêu nhau, nhưng có một số người, nên hiểu rõ từ lúc mới gặp, bọn họ không thể đến với nhau.

Vì sao phải chờ đến khi phí hoài thanh xuân, mới hiểu ra được so với sự điên cuồng, nhiệt tình trong một chốc để rồi vạn kiếp bất phục, không bằng không gặp.

Ôn Miên không nên cũng không dám hỏi chuyện của Thiệu Tử Doanh, cô chỉ mong bọn họ có thể nhanh chóng tháo bỏ gánh nặng trói buộc. Đừng thấy anh cô không hiểu tình yêu, anh cũng chỉ là không lay chuyển được lương tâm của chính mình.

Không khỏi nhớ tới tình cảnh hiện tại của mình và huấn luyện viên Cù, Ôn Miên cảm thấy may mắn, cho tới lúc này vẫn chưa xảy ra sai lầm gì, có thể khiến cho bọn họ chia lìa.

Những quân nhân dũng cảm quyết đoán đó, kỳ thực đều là những n