Old school Easter eggs.
Tình Yêu Khác Thường

Tình Yêu Khác Thường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324385

Bình chọn: 10.00/10/438 lượt.

đảo hải: sông cuộn biển gầm

Tống Sơ Nhất ngạc nhiên, trong giây lát mới nhớ ra là thân thích hàng tháng của phụ nữ đến.

Sau khi lấy băng vệ sinh, Tống Sơ Nhất nhíu cậu, cô vừa nhớ ra vị thân thích này đến muộn nửa tháng. Nhưng chỉ là ý nghĩa lóe lên, Tống Sơ Nhất cũng không quá chú ý, cô nôn nhiều đến mức không có sức lực tự hỏi nữa.

Ba Tống Sơ Nhất mất sớm, lớn lên trong hoàn cảnh không có ba, trong nhà không hề có mùi rượu. Mẹ cô tuy rằng nghèo nhưng cũng rất chú ý, nhà cửa đều sạch sẽ không một hạt bụi. Cô không thể chịu được dơ bẩn, lập tức bất chấp bây giờ là nửa đêm gọi điện cho người dọn dẹp.

Khi người phục vụ dọn dẹp, Tống Sơ Nhất không thể chịu được mùi vị kinh khủng kia lại tiếp tục nôn rất nhiều lần. Rạng sáng, khi người phục vụ dọn dẹp xong và rời đi, cả người cô mềm nhũn, tê liệt ngã xuống salon không thể nhúc nhích.

Trần Dự Sâm mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường, rèm cửa không được kéo, ánh nắng chói lọi chiếu lên chiếc đèn thủy tinh trên trần nhà, Trần Dự Sâm nhìn chằm chằm ánh sáng chói mắt kia thật lâu mới nhớ ra hôm qua mình tức giận nên uống rất nhiều.

Là Tống Sơ Nhất đỡ mình lên giường sao? Trần Dự Sâm nắm lấy ga trải giường kéo lên mặt, muốn từ trong đó ngửi được hương thơm khiến anh say mê của Tống Sơ Nhất.

Vẫn là mùi hương thanh tuyền ấy, rất nhẹ, giống như một cánh bướm trong suốt khó nắm bắt, Trần Dự Sâm hô hấp chậm lại, nhắm mắt để cảm thụ, tim đập ngày càng nhanh, ‘bình bịch bình bịch’ như sắp bay ra khỏi lồng ngực.

(1) Thấy mầm biết cây: nhìn sự vật khi nó mới hình thành có thể đoán được tương lai của nó.

Tống Sơ Nhất chắc chắn sẽ không nằm trên giường cùng mình, vậy đêm qua cô ngủ ở đâu?

Kiều diễm nháy mắt chạy vô tung vô ảnh (2), Trần Dự Sâm vội vàng nhảy xuống giường lao ra ngoài.

(2) Vô tung vô ảnh: biến mất không dấu vết.

Tống Sơ Nhất ôm gối ngồi trên salon ngẩn người. Sofa mềm nhũn ngồi rất thoải mái, nhưng nằm thì không được thoải mái chút nào. Một bên có tựa lưng ngăn cản, không thể động đậy, một bên lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, cô ngủ không đến một tiếng, sau đó như bánh nướng áp chảo lăn qua lộn lại, nằm thế nào cũng khó chịu. Không hiểu Trần Dự Sâm ngủ thế nào mà lâu ngày cũng không kêu ca gì.

Nghe được tiếng cửa phòng, Tống Sơ Nhất nâng mặt từ trong gối lên nhìn Trần Dự Sâm, ánh mắt u oán tủi thân.

“Cô cả đêm không ngủ?” Trần Dự Sâm nhìn thấy khuôn mặt Tống Sơ Nhất liền hoảng sợ, sắc mặt Tống Sơ Nhất vốn đã không tốt, nay lại càng trắng bệch, ánh mắt giống như hình vẽ trong quán rượu, mông lung như sương mù, nhưng không hề có sự quyến rũ mà bộ dáng kinh khủng như nữ quỷ.

“Không bằng cả không ngủ.” Tống Sơ Nhất nén giận, Trần Dự Sâm đến gần, cô lại ngửi thấy mùi rượu, khó chịu bịt mũi bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh.

“Cô sao vậy?” Trần Dự Sâm bị dọa, vội vội vàng vàng chạy theo vào.

Tối qua Tống Sơ Nhất đã nôn hết mọi thứ trong bụng, sau đó ngay cả sức rót nước uống cũng không có, lúc này chỉ nôn khan, không thể nôn được gì.

“Súc miệng đi.” Trần Dự Sâm lấy nước từ vòi nước sôi đưa qua, “Sao lại thế này? Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Anh tránh xa tôi một chút, hôi muốn chết.” Tống Sơ Nhất ngửi mùi rượu trên người anh lại muốn nôn, “Bệnh viện cái gì, khử hết mùi hôi trên người anh đi.”

Tốt bụng lại bị ghét bỏ, Trần Dự Sâm có chút ảo não, lại tự trách, anh không nên tức giận với cô mà uống nhiều rượu khiến cô khó chịu.

Tránh xa thì tránh xa, Trần Dự Sâm đi ra ngoài, cũng không gọi người phục vụ mà tự mình thay chăn gối đêm qua, lại rót một chén nước lọc để trên tủ đầu giường.

“Tôi đã đổi chăn gối rồi, uống chút nước rồi nằm nghỉ đi, tôi đi nấu cơm cho cô.”

Tống Sơ Nhất ‘ừm’ một tiếng, quá khó chịu, cửa không khóa đã nằm lên giường.

Khi ngủ dậy đã gần trưa nhưng khí sắc Tống Sơ Nhất vẫn rất kém, ăn thịt cá cũng không ổn, tốt nhất là cháo dinh dưỡng thôi.

Nguyên liệu có rất nhiều, táo đỏ, hạt sen, sơn tra, nho khô đều có. Trần Dự Sâm quyết định lấy củ từ táo đỏ nấu cháo và nấu cả cháo hoa, chuẩn bị mấy món ăn sáng, chờ Tống Sơ Nhất rời giường tự chọn.

Trần Dự Sâm nấu xong cháo đi vào phòng liền bắt gặp Tống Sơ Nhất đang ngủ ngon, không muốn đánh thức cô, đứng một lúc rồi ngồi xuống mép giường.

Năm năm rồi, làn da Tống Sơ Nhất vẫn trắng vẫn mỏng manh như tuyết, ánh mặt trời theo khe hở tấm rèm chiếu lên mặt cô, nhờ ánh sáng, thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu. Trần Dự Sâm si ngốc nhìn, chậm rãi cúi xuống.

Dường như cảm thấy có người đến gần, thân mình Tống Sơ Nhất hơi nhíu mày lại.

“Sơ Nhất.” Trần Dự Sâm thì thầm, Tống Sơ Nhất trong giấc mộng dường như cũng nghe thấy, không còn nhíu mi nữa, ‘ưm’ một tiếng, yêu thương gọi nhỏ: “Thẩm Hàn.”

Hai chữ ‘Thẩm Hàn’ như móng vuốt mèo cào cào trong tim Trần Dự Sâm, cả người Trần Dự Sâm tê dại, ánh mắt cuồng loạn, anh cúi xuống ôm ghì lấy Tống Sơ Nhất, đôi môi khô khi say rượu trêu chọc lông mi cô.

Lúc này di động của Tống Sơ Nhất kêu lên.

Nhìn thấy ba chữ Quý học trưởng trên màn hình, Trần Dự Sâm giận đến mức muốn chửi người.

Hít một hơi thật sâu, Trần Dự Sâm nghe máy