
k Hanul đi. -Nhưng tại sao em lại quyết định như thế?-Donghae thắc mắc.
-Vì bây giờ em đang rất tỉnh táo.
-Anh không bao giờ chấp nhận chuyện đó-Kyuhyun cương quyết.
-Hãy nghe em!Chuyện này đã nằm gọn cả vào tính toán của emcả rồi.
-SAO CƠ?!-Cả Donghae và Kyuhyun ngạc nhiên.
-Hãy nghe em một lần.Em đã suy nghĩ và tính toán rất kĩ lưỡng rồi.Tất
cả dềuddax nằm trong tầmkiểm soát của em.-Jessica nởmột nụ cười đầy tự
tin.
-Jessica đang nghĩ gì thế không biết?-Donghae sau khi ra khỏi Đông
cung điện vẫn còn thắc mắc.
-Em chịu.-Kyuhyun nhún vai.
-Anh nghĩ là cách tốt nhất là nghe Jessica đi.Cô ấy muốn làm gì là
làmcho bằng được đấy.Không cản nổiđâu.-Donghae thở dài.
-Vâng,nhưng trước hết ta phải nóichuyện này với phụ vương đã chứ.
Chính cung….
-Jessica muốn thế sao?-Hangeng hơi ngạc nhiên.
-Vâng,con mong phụ vương hãy chấp nhận-Donghae nói.
-Nhưng việc này không phải là quá nguy hiểm đối với Kyuhyun
sao?-Hăneng thắc mắc.
-Con tình nguyện làm việc đó.Nhấtđịnh con phải tìm được Seohyun và bắt
cô ta đền tội.
-Ừm…..-Hangeng lưỡng lự.
-Phụ vương,con xin phụ vương.-Kyuhyun van nài.
-Được rồi,nếu con đã quyết tâm thì ta cũng không ngăn cản nhưng ta
khuyên con nên thận trọng,cô ta không phải loại dễ chơi đâu.-Hangeng
nhắc.
-Yên tâm đi phụ vương.Chẳng phải trước khi quen Seohyun,Kyuhyunđã có
biệt danh là khối sắt biết đi sao?-Donghae bá vai Kyuhyun cười.
-Anh này,kì vừa thôi.
——————————————o0o—————————————-
-Shim Chang Kim.
-Có tiểu nữ thưa hoàng thái hậu.
-Mọi việc ta giao đã xong cả chưa?
-Thưa,đã xong rồi ạ.
-Vậy hãy ra khu giặt đồ và lấy đồ của ta về đây.
-Vâng thưa hoàng thái hậu.
Seohyun lê từng bước đi.Cô cảm thấy nơi này rất xa lại đối với cô.Cô
bỗng nhớ về quá khứ nhưng nó hiện ra không quá rõ ràng.Cô chỉ biết là
mình đã từng hạnh phúc và đau khổ.Hình ảnh người đó lại hiện ra trong
tâm trícô.Cô lại rơi nước mắt.Những giọt nước mắt vô hình….
Đông cung điện.
Jessica ngồi trầm tư.Cô muốn cái ngày Kyuhyun lấy Park Hanul maumau
đến để cô có thể trả thù cho em mình.Bao suy nghĩ bỗng chốctiêu tan
khi…
-Thưa công chúa,thần là thượng cung Min đây ạ.
-Có chuyện gì vậy?
-Mời công chúa ra ngoài.Thái tử muốn gặp cô.
-Donghae sao?-Jessica thoáng chút ngạc nhiên.
-Anh đến gặp em có chuyện gì vậy?
-Có chuyện mới đến gặp em được sao?
-Em xin lỗi,em không có ý đó.
-Anh muốn biết lí do tại sao em lạimuốn như vậy?
-Tại sao ư?Bởi vì em muốn vậy.
-Anh biết em luôn có những ý tưởng đien rồ mà.
-Nè Anh khùng vừa thôi.Em làm cósuy nghĩ ấy chứ.
-Dỗi rồi hả?Anh xin lỗi nha.
-Khỉ ngố anh ấy.Mà anh đã tìm được Seohyun chưa?
-Ô hay,cái đó tự em đi mà tìm.Saolại hỏi anh?
-Vậy anh cho em đi tìm thật sao?
-Ừ
-Không hối hận nhá.
-Ừ.
-Thượng cung Min,chuẩn bị ngựacho ta.-Jessica chưa kịp nói hết câu thì
bị Donghae bịt mồm lại.Anh cốc đầu cô:
-Nói cái gì thế hả?
-Thì anh cho mà.
-Anh đùa đấy.
-Thế mà cũng nói được.
-Vậy em có thể cho anh biết kế hoạch của em được không?
-Em sẽ không nói đâu.Vì em không muốn ai cũng vì em mà liên lụy cả.
Nụ cười trên môi Donghae bỗng vụt tắt.Anh hơi ngập ngừng:
-Em nói vậy là sao?
-Donghae oppa,nếu một ngày nàođó em sẽ biến mất khỏi thế gian này thì
sao?-Jessica cười buồn. Donghae tái mặt,anh không thể tin được những lời Jessica vừa nói.
-Đừng dọa anh.
-Không đâu,có thể anh sẽ không tin phải không.Nhưng mà…-Jessica
lưỡng lự-Mà thôi anhđừng để ý,em dọa anh đấy.Em sẽ không chết đâu.
-Ừ,được rồi.Anh về đây,Có gì anh sẽ nói lại cho em biết.-Donghae cười
nhạt và bước đi thật nhanh.
.
.
“Xin lỗi,thật sự xin lỗi anh.Anh có thể sống mà không có em không?”
——————–
-Nè,Chang Kim.cô đang làm gì đấy?
-Chào hoàng tử.Tiểu nữ lại làm việc hôm trước thôi ạ.-Seohyun cặm cụi làm việc.
-Giờ cô lại làm hình gì đấy?
-Đây là cây của hoàng tử phải không ạ?
-Phải,thì sao?
-Tiểu nữ dã tỉa hình Jung Yonghwa đấy.Hoàng tử thấy đẹp không?
-Ừm đẹp lắm.Mà cô đã nhớ ra gì chưa?
-Chưa ạ-Seohyun lắc đầu.
-Vậy sao.Cô đi với tôi đến một nơinhé!-Yonghwanói.
-Sao cơ ạ?
-Thì cứ đi rồi biết.-Nói rồi,Yonghwa nắm tay Seohyun đưa đi.
- – -
-Được rồi.Cô mở mắt ra đi.
-Woa,đây là chuồng thỏ mà.Sao hoàng tử biết tiểu nữ thích thỏ vậy?
-Hôm trước tôi thấy cô tỉa lá hình con thỏ nên tôi đoán vậy thôi.
-Cảm ơn hoàng tử.
-Không có gì.
-Tiểu nữ có thể cho chúng ăn không?
-Tất nhiên là được.
Seohyun vui vẻ chạy lại bế một con thỏ lên,cô vuốt lông nó.
“Thật mềm mại.Đáng yêu quá”
Sau đó,cô cúi xuống mỉm cười nhìn lũ thỏ con đang nằm ngủ ngon lành
bên mẹ.Đột nhiên cô khựng lại,một cơn gió lại buốt thổi qua gáy cô.
Thịch
“Em đang làm gì đấy?
-Em cho thỏ ăn thôi!Anh định quản lí em đấy à
-Anh hỏi thôi mà.Vậy mà cũng không được sao?
-Được chứ.Anh nhìn kìa.Thỏ con đấy,đáng yêu chưa kìa?
-Ừ nhưng sao mà bằng em được!
-Anh này.Đùa kì quá.Thỏ con đángyêu hơn em nhiều mà.
-Thế sao?Anh thì thấy ngược lại.
-Anh có vui không?
-Vui chứ.Nhất là khi thấy em cười.Sau này em có muốn như thỏmẹ kia
không?Trông nó rất hạnh phúc với đàn con của mình
-Nhất định là em muốn,