
ra lần nữa, lần này người tới chính là viện trưởng.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt híp lại có chút khó chịu với người đi tới, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng.
Viện trưởng thấy rõ người đàn ông trên gường này…, trong lòng hoảng sợ, cảm giác sắp có đại họa xảy ra.
Ông nghe hộ sĩ nói có một người đàn ông đang làm chuyện đó với bệnh nhân, vô cùng tức giận liền tới đây ngăn cản,
Nào ngờ lại là Mộ thiếu gia của tập đoàn Mộ Dung, thầm nghĩ bước lên cũng không được mà lùi cũng không xong, rơi vào trạng thái lúng túng
"Còn không mau cút đi! !"Mộ Dung Kiệt giận dữ lớn tiếng, viện trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, vội vàng chạy đi nhưng vẫn không quên đóng cửa lại.
Mộ Dung Kiệt thu lại hơi thở lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đang núp trong ngực mình cả khuôn mặt Ngải Tuyết ửng hồng.
Nhếch miệng lên, tâm tình tốt trở lại, ôm eo thon của cô càng thêm ra sức vận động.
Ngải Tuyết sợ cánh cửa lại mở ra như lần trước liền ý thức chui vào chăn, nếu chuyện mất mặt như vậy mà truyền đi thật là không có chỗ để chui.
Vốn tưởng rằng có người đi vào, Mộ Dung Kiệt sẽ dừng động tác lại.
Nào ngờ, anh chẳng những không ngừng, còn càng thêm ra sức đâm vào sâu trong cơ thể cô, thiếu chút nữa thét lên vì đau, mất mặt chết đi được.
Người đàn ông này, thật hết lời để nói cùng anh ta.
Mộ Dung Kiệt hung hăng chiếm đoạt Ngải Tuyết, cả đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Mộ Dung Kiệt đem bữa ăn sáng đầy dinh dưỡng đặt bên giường bệnh cho cô.
Vỗ bả vai của Ngải Tuyết đã qua một đêm nhưng gò má cô vẫn còn ửng đỏ.
"Con heo lười, dậy ăn điểm tâm!"
Ai ngờ Ngải Tuyết không nghe còn lật người, đưa lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Kiệt liền thò tay vào bên trong áo của cô, dùng sức vuốt ve nơi to tròn bầu bĩnh như quả đào.
Khiến Ngải Tuyết phải mở mắt, lập tức ngồi bật dậy.
Hai mắt cảnh giác nhìn Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt có chút hăng hái nhìn chằm chằm cô, trong mắt càng ngày càng nóng bỏng.
"Con heo lười, sáng sớm định quyến rũ tôi như vậy sao? ? ?"
"Ách. . . . . .Á! !" Tại sao cô không có mặc y phục, khó trách mắt của cái tên sắc lang chết tiệt này cứ như sói như hổ nhìn cô.
Cô cũng không quên người đàn ông này thừa dịp lúc cô không phòng bị liền đoạt lấy cô cả đêm, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
Vội vàng kéo chăn lên che lại thân thể của mình lại bị Mộ Dung Kiệt một tay tháo ra.
Không đợi Ngải Tuyết lên tiếng, ôm Ngải Tuyết vào phòng tắm.
"Khốn kiếp, anh thả tôi xuống, tự tôi có thể đi!"Ngải Tuyết cắn môi.
Mộ Dung Kiệt đặt cô vào bồn tắm đã để sẵn nước. "Ngoan, tắm xong rồi ăn điểm tâm!" Vẻ mặt của Mộ Dung Kiệt dịu dàng, làm Ngải Tuyết nhìn ngây người.
Người đàn ông này, từ lúc nào lại trở nên dịu dàng, chu đáo như thế.
Từ khi biết anh đã có khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí, giống như người ta thiếu anh tám trăm vạn không trả vậy.
Ngải Tuyết trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa được sự thay đổi của Mộ Dung Kiệt
Lại sững sờ ngây ngốc không biết làm thế nào cho phải.
Mộ Dung Kiệt tức giận ném cô xuống, Mộ Dung Kiệt như anh đời nào lại đối đãi với phụ nữ dịu dàng như thế chứ.
Đáng lẽ cô nên cảm thấy hạnh phúc, nhào tới trong ngực anh hô to cảm động sao.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn thuận tay cầm chiếc khăn lông trắng mềm lau nhẹ thân thể cho cô.
Cứ như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật, thận trọng từng chút một.
Cuối cùng Ngải Tuyết cũng lấy lại tinh thần, đoạt lấy khăn lông quấn quanh thân thể.
Ấp a ấp úng"Mộ Dung Kiệt. . . . . .Anh. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi có thể tự mình . . . . . . anh. . . . . .nên đi ra ngoài đi!"
Mộ Dung Kiệt thấy khuôn mặt ửng đỏ đang xấu hổ của Ngải Tuyết, trong mắt lóe lên nụ cười ấm áp.
Người phụ nữ này, xấu hổ cũng có phong tình riêng như vậy
"Ừ, vậy cô nhanh lên một chút, tắm xong ra ăn điểm tâm!" Không hề trêu ghẹo cô, tối hôm qua giằng co với cô cả đêm nên mệt muốn chết rồi.
"Ừ, anh đi ra ngoài đi. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt đi ra ngoài, thận trọng đóng cửa phòng tắm lại, Ngải Tuyết ngồi xụi lơ thở một hơi dài.
Nằm mềm nhũn trong bồn tắm, vì mệt mà ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Kiệt ngồi ở trên ghế sa lon ưu nhã xem báo, mắt thỉnh thoảng liếc về phía phòng tắm.
Người phụ nữ này, tắm cũng lâu nữa.
Năm phút trôi qua, lại năm phút trôi qua.
Mộ Dung Kiệt đứng không ngồi yên, để tờ báo xuống đi tới trước cửa phòng tắm.
"Ngải Tuyết, tắm xong chưa ra ăn điểm tâm!"
"Ngải Tuyết? ? ?" Không có động tĩnh!
Mộ Dung Kiệt có chút hoảng sợ, vội vàng mở cửa đi vào
Vậy mà, người phụ nữ này lại nằm trên bồn tắm ngủ thiếp đi.
Mộ Dung Kiệt im lặng, lại có chút đau lòng
Xem ra, tối hôm qua anh giày vò cô đến mất cả sức lực rồi.
Thận trọng mang cô từ trong bồn ra, lau khô cơ thể cho cô.
Nhẹ nhàng ôm cô đặt trền giường đắp kín chăn.
Anh cũng leo lên giường, nhẹ nhàng ôm cô ngủ.
Ngải Tuyết tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều.
Ngồi dậy, vuốt đầu tóc rối bời.
“Tỉnh rồi hả ?"Âm thanh đầy truyền cảm của Mộ Dung Kiệt vang lên.
"Ừ!" Không biết nên nói gì.
"Có đói bụng không?" .
"Không đói " Nói thì nói thế, chứ bụng của cô đang đánh trống không ngừng! Lập