
g Diệp kéo cô vào trong
ngực, đưa tay vuốt chầm chậm theo mái tóc dài của cô, đồng thời dùng đôi mắt sắc nhọn quét một lượt đám nam nữ đang vây xung quanh.
Ánh
mắt của anh quá áp bức và lạnh lẽo, làm cho những người bị mắt anh quét
phải không tự chủ được con người đều cụp xuống, sau cùng đều tan tác như chim muông.
"Đáng ghét!" Úc Hàn Yên đưa tay đấm đấm vào lồng ngực to lớn của Lăng Diệp, xấu hổ nói.
Lăng Diệp cúi đầu hôn lên mái tóc cô, lên tiếng:
"Ừ, anh rất đáng ghét."
". . . . . ." Úc Hàn Yên thoát khỏi vòm ngực của anh, vừa đi về phía Dany vừa làm nũng nói:
"Không thèm để ý đến anh nữa."
Sắc mặt của Lăng Diệp lập tức tối đi, anh kéo tay cô lại, trầm giọng nói:
"Em dám!"
Úc Hàn Yên dừng bước, xoay người ngẩng đầu trừng anh, cự nự:
"Em sẽ không để ý tới anh nữa!"
Lăng Diệp mắt đối mắt với cô mấy giây. Anh thua trận, thở dài một cái, dịu dàng nói:
"Bà xã, anh sai rồi."
Úc Hàn Yên "Hừ" một tiếng, đôi mắt chớp chớp, nhỏ giọng nói:
"Ai là bà xã của anh."
Lăng Diệp cười rực rỡ, hùng hồn nói:
"Em nha." Lúc cần thiết, anh cũng chẳng ngại lợi dụng "sắc đẹp" để mê hoặc con mèo hoang nhỏ nhà mình.
Úc Hàn Yên thấy nụ cười của anh đã thu hút rất nhiều ánh mắt của nữ sinh, cô đưa hai tay lên che miệng anh lại, làu bàu:
"Không được cười!"
"Ừ, không cười." Lăng Diệp nhìn cô mặt tràn đầy ý cười, nhẹ giọng đáp.
Úc Hàn Yên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái, nói:
"Anh đi bơi cùng Tề Ngôn đi, em với Dany ở đây nghỉ ngơi."
Lăng Diệp quay đầu nhìn ra bờ biển, lại nhìn Úc Hàn Yên, nhỏ giọng nói:
"Vậy anh đi nha, thấy chán thì gọi anh."
Úc Hàn Yên gật đầu, xoay người đi trước, đến chỗ Dany cách đó không xa.
Lăng Diệp đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô mấy giây sau đó mới đi về phía bờ biển. "Thu dọn đồ đạc rời khỏi đây."
Có vẻ như tâm trạng Mạc Vũ không tệ, hắn vuốt vuốt chiếc điện thoại di động, nói với Thiên Nhất đang ngồi trên giường.
Thiên Nhất không nói gì đứng dậy thu dọn quần áo, giống như một cái xác không hồn.
Tâm trạng đang tốt của Mạc Vũ trong nháy mắt đã biến mất. Hắn ném chiếc điện thoại di động lên trên giường, quát:
"Em có thể đừng lúc nào cũng dùng cái bộ dạng liều chế này được không? Em
không muốn anh đụng vào em, anh cũng không đụng vào rồi, còn em thì sao
hả? Đơn giản là sống cùng anh thôi em cũng không làm nổi sao? Cả ngày
ngoài bày cái sắc mặt này ra thì em còn có thể làm được gì nữa?!"
Động tác thu dọn đồ đạc của Thiên Nhất hơi dừng lại, sau đó hắn lại tiếp tục, đồng thời nói thản nhiên:
"Ừ, trời sinh tôi đã có dáng vẻ liều chết này rồi, anh không ưa thì để tôi lại đi."
Mạc Vũ giận dễ sợ, đôi mắt hoa đào chứa đựng sự tức giận. d-đ-l-ۣۜq-đ Hắn
đi tới sau lưng Thiên Nhất, dùng tay trái bắt lấy cánh tay phải của
Thiên Nhất, kéo hắn quay mặt về phía mình, sau đó tay phải nắm cằm của
hắn khiến hắn ngẩng đầu lên, nói tàn nhẫn:
"Em đừng có bức anh
nổi giận! Con thỏ lúc nóng giận còn có thể cắn người đấy, huống hồ từ
trước đến giờ anh cũng không phải là thiện nam tín nữ(*) gì cả!"
(*) Thiện nam tín nữ: Tín đồ của Phật giáo nói chung.
Thiên Nhất nửa khép mí mắt, nhìn sang hướng khác, vẫn im lặng như cũ.
Mạc Vũ “Hừ” lạnh một tiếng, bỏ tay ra, xoay người vừa đi ra cửa, vừa nói quyết tuyệt (quyết tâm + tuyệt tình a):
"Muốn rời khỏi anh? Đợi kiếp sau đi."
………….
Trước cửa phòng giải phẫu, Úc Hàn Yên nửa nằm trên ghế, hai chân vắt chéo lên nhau, đầu tựa vào lồng ngực rắn chắc của Lăng Diệp, trò chuyện trên
trời dưới biển với anh, cùng nhau hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có
được này. Cũng không thể trách bọn họ máu lạnh, chỉ là cho dù kết quả
cuộc phẫu thuật như thế nào, thì cuộc sống cũng vẫn phải tiếp tục, không phải sao?
Nửa giờ sau, Úc Hàn Yên nói câu "Đèn tắt", sau đó đặt hai chân xuống đất, đứng thẳng người dậy, chờ cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Lăng Diệp thấy vậy cũng đứng ở phía sau lưng người kia, hai tay vòng qua eo cô, cùng nhìn về phía cửa phòng giải phẩu.
Từ bên trong, Tề Ngôn mở cửa ra, tay phải tháo khẩu trang xuống, nói:
"Chuyển tới phòng bệnh VIP."
Úc Hàn Yên thở phào nhẹ nhõm, hai tay nắm chặt hai tay trái và phải của
Lăng Diệp đang đặt hai bên hông mình, sắp xếp hợp lý cho Ngôn:
"Việc chăm sóc cô ấy giao cho anh vậy." d‿đ‿l。q‿đ Thật ra thì hai người Tề
Ngôn và Dany rất xứng đôi. Mặc dù hiện tại Dany vẫn còn thích Bạch Triết Hiên, nhưng cũng không có nghĩa là về sau vẫn thích.
Tề Ngôn gần như không hề chần chừ mà gật đầu luôn. Về tình về lý, hắn đều nên chăm sóc cho cô đến khi cô khỏi hẳn. . . . . .
Lăng Diệp nhìn về phía Tề Ngôn, nói:
"Vậy chúng tôi về khách sạn trước, sau đó sẽ mang quần áo đến cho cậu tắm rửa."
Tề Ngôn đang định mở miệng hỏi thăm chuyện hôm nay, thì thấy Lăng Diệp đưa tay lên chặn lại, chỉ nghe thấy anh nói:
"Những chuyện khác cứ giao cho tôi."
"Ừm!" Tề Ngôn lên tiếng đầy cảm kích.
Sau khi trở lại ‘phòng tổng thống’, Lăng Diệp ngồi trên ghế sofa trong
phòng khách, cầm chiếc laptop đang đặt trên bàn tìm kiếm bản đồ toàn cục của Đỉnh Vô Danh, vừa nhìn cẩn thận vừa nói:
"Tiểu Yên, em có biết diệ