
" Khóe miệng Dany không tự chủ được kéo ra. Tham muốn chiếm
giữ của người này đã đến mức biến thái rồi. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Cô
đi tới trước cửa sổ thủy tinh, nhìn vào bên trong phòng bệnh, chỉ thấy
Úc Hàn Yên đang nằm trên giường bệnh đầu bọc kín băng gạt, trên người
được kết nối với một đống dụng cụ, còn Lăng Diệp đang ngồi ở trên ghế
cạnh mép giường, hai tay nắm tay phải của Úc Hàn Yên, nhìn chằm chằm
khuôn mặt cô không chớp mắt.
"Cậu đến hoàng cung Lăng Thị?" Mạc Vũ chỉ vào túi đồ trong tay Tề Ngôn, hỏi.
Tề Ngôn cúi đầu nhìn túi đồ ăn mình đang xách, thở dài một cái đáp:
"Ừ, nhưng xem ra Diệp chắc chắn sẽ không ăn rồi."
"Vậy thì cho tôi đi." Mạc Vũ dắt Thiên Nhất lướt qua người Tề Ngôn, nhân tiện cầm luôn túi đồ ăn trên tay anh.
Tề Ngôn hơi cau mày, quay đầu nhìn theo bóng lưng cao lớn của Mạc Vũ, hỏi:
"Cậu không về nhà sao?"
"Tôi còn phải đến công ty Diệp làm thêm giờ." Mạc Vũ không quay đầu lại đáp.
Tề Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dany vẫn như cũ đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhàn nhạt nói:
"Vậy tôi đưa em về."
Anh dừng một lúc, lại bổ sung:
"Diệp sẽ không cho em vào đâu, để mấy ngày nữa quay lại."
Dany gật đầu một cái, lưu luyến thu hồi tầm mắt của mình, xoay người nói một cách hợp tình hợp lý:
"Không cần phiền hà, tôi tự bắt xe về là được rồi."
"Không được, tôi đã nói sẽ đưa em về." Con mắt Tề Ngôn sâu như biển, cự tuyệt không chút do dự.
Dany nhìn ánh mắt kiên định của anh cũng thỏa hiệp. Cô thở dài một cái, nhẹ nhàng nói:
"Vậy đi thôi."
Cô không muốn ở riêng với anh trong không gian hạn hẹp như vậy. Lúc ở
trong xe, không biết có phải là do cảm giác của cô hay không mà cô cứ
cảm thấy tầm mắt của Tề Ngôn như có như không rơi vào trên người mình,
hại cô cả người đều không được tự nhiên.
Năm tiếng sau, Úc Hàn
Yên vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, sự lo lắng trong lòng Lăng Diệp
lan rộng không ngừng, lòng bàn tay cũng càng ngày càng lạnh lẽo.
d«đ-l-q»đ Lúc anh đang định gọi bác sĩ thì thấy ngón trỏ tay phải của Úc Hàn Yên đột nhiên động đậy, mặc dù chỉ là một chấn động rất nhỏ thôi,
nhưng anh vẫn cảm nhận được.
Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua tia vui mừng, đôi tay đang nắm bàn tay phải của Úc Hàn Yên hơi xiết chặt, nhỏ giọng gọi:
"Tiểu Yên."
Hình như Úc Hàn Yên cũng nghe thấy tiếng gọi của anh, ngón trỏ phải của cô động mạnh hơn một chút.
Lăng Diệp hớn hở ra mặt, tầm mắt khóa chặt khuôn mặt cô, không ngừng gọi vô cùng dịu dàng:
"Tiểu Yên, Tiểu Yên, Tiểu Yên………"
Úc Hàn Yên bật ra tiếng rên rất nhỏ, chân mày hơi nhíu lại, hai mắt khẽ lay động.
"Tiểu Yên, em còn không mở mắt, anh sẽ muốn em ngay ở đây đấy." Lăng Diệp giơ bàn tay phải của Úc Hàn Yên lên, cúi đầu hôn lên từng ngón tay cô một,
nhỏ giọng uy hiếp.
Hai mắt Úc Hàn Yên đột ngột mở ra, dường như không quá thích nghi với ánh sáng nên hơi khép lại, sau một lát lại mở ra lần nữa.
Lăng Diệp cũng không biết mình nên cười hay khóc nữa. Mặc dù lúc trước anh
đã phát hiện ra, dùng cách này gọi cô dậy rất có hiệu quả, nhưng anh
không ngờ nó lại có hiệu quả đến mức này, đã trở thành phản xạ có điều
kiện. Rút cuộc là anh đã cầm thú đến mức nào mà khiến cô phải sợ hãi đến như vậy. . . . . .
Anh đứng dậy, đưa mặt tiến đến trước mặt Úc Hàn Yên để cho cô dễ dàng nhìn thấy mình, hỏi cẩn thận từng li từng tí:
"Tiểu Yên, em có nhìn thấy anh không?"
"Diệp." Giọng Úc Hàn Yên hơi khàn khàn, hình như là bởi vì quá lâu không uống
nước. Ánh mắt cô khóa chặt khuôn mặt Lăng Diệp, tham lam nhìn.
Tinh thần Lăng Diệp trở nên sảng khoái giống như anh đã nghe thấy âm thanh của thiên nhiên vậy. Anh hỏi lại lần nữa:
"Tiểu Yên, nhìn thấy anh không?" Giọng nói mang theo chút run rẩy cùng sợ hãi, khiến người nghe thấy cũng phải đau lòng.
Ngay lập tức, hốc mắt Úc Hàn Yên tràn ngập nước mắt. Những giọt lệ trong
suốt, lấp lánh hơn cả những viên đá quý. Cô từ từ đưa tay đặt lên má
Lăng Diệp, nói có chút nghẹn ngào:
"Em có thấy."
Rút cuộc Lăng Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, trong giờ phút này dây thần kinh đang bị xiết chặt cũng được buông lòng. Anh đưa tay phải lau nhẹ những giọt
nước mắt nóng hổi đang chảy xuống gương mặt Úc Hàn Yên, thương yêu nói:
"Đứa ngốc, khóc gì hả?"
Anh nói còn chưa dứt, Úc Hàn Yên càng khóc lợi hại hơn, mưa nhỏ đã biến thành mưa to.
Nhìn thấy tình cảnh này đã dọa cho Lăng Diệp sợ hãi. Người bình thường không bao giờ khóc đột nhiên nước mắt lại như mưa, sao có thể không khiến
người ta lo lắng được đây. Anh căng thẳng hỏi không dứt:
"Tiểu Yên, có phải em khó chịu ở đâu không?"
"Không có." Đôi môi bị chụp dưới máy thở ôxy của Úc Hàn Yên cong lên thành
đường cong đẹp mắt, tiếp tục dùng giọng không rõ ràng nói.
Cô đưa ngón cái tay phải chạm vào bên môi Lăng Diệp, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi
mỏng của anh, cảm thụ hơi thở ấm áp của anh, chậm rãi nói:
"Diệp, Tiểu Yên của anh đã trở lại, sẽ không để anh phải lo lắng nữa."
Con mắt Lăng Diệp gợn sóng yên ả. Anh nói lộ vẻ xúc động:
"Tiểu Yên, hoan nghênh em trở lại."
Úc Hàn Yên nhìn gương mặt có chút tiều tụy của anh, đột nhiên nói: