Old school Easter eggs.
Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327824

Bình chọn: 10.00/10/782 lượt.

miếng một, thi thoảng còn mở miệng tán thưởng:

"Không tệ, không tệ."

Lăng Diệp cười cười, cũng cầm đũa lên gắp thức ăn.

Úc Hàn Yên không khỏi kinh ngạc trước cách cầm đũa của Lăng Diệp. Cô vừa nhai thức ăn vừa mơ hồ hỏi:

"Ai dạy anh dùng đũa vậy?"

Động tác gắp thức ăn của Lăng Diệp hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của mình, đáp:

"Mẹ."

Úc Hàn Yên nhíu mày, "Ồ" lên một tiếng rồi không nói gì thêm nữa, cố gắng chiến đấu với những món ăn trước mắt.

Buổi sáng cô chưa ăn gì, sau đó lại bị ép ‘vận động’, đói đến nỗi cái bụng

đã xẹp lép dính vào lưng rồi. Bây giờ trước mắt đều là những món sơn hào hải vị, dĩ nhiên cô phải đâm đầu nhét hết bọn chúng vào trong bụng rồi.

Lăng Diệp nhìn người kia ăn như hổ đói, bất đắc dĩ nói:

"Ăn chậm một chút, coi chừng mắc nghẹn."

Úc Hàn Yên gật đầu một cái, tốc độ ăn cũng không giảm.

Đột nhiên cô đặt đũa xuống, bưng ly trà lên dốc vào miệng. Sau khi uống

xong, lại nhấc bình trà lên rót đầy vào ly rồi dốc vào miệng mình.

"Phốc. . . . . ."

Lăng Diệp thấy vậy, vội vàng cầm ly trà mình đang uống dở có nhiệt độ vừa

phải đưa vào tay cô, đồng thời vuốt nhè nhẹ lưng cho cô.

Úc Hàn

Yên dốc mạnh ly trà vừa được đưa vào trong miệng, sau khi cảm thấy rút

cuộc vật bị mắc trong cổ họng cũng đã trôi xuống mới thở sâu một hơi. Cô xoay người lại, nước mắt lã chã nhìn Lăng Diệp, giọng ủy khuất, chờ

đợi:

"Đầu lưỡi của em nóng. . . . . ."

Lăng Diệp không nói hai lời, cúi đầu hôn lên môi cô, đưa cái lưỡi mát lạnh của mình vào.

Giống như người đã bị đói khát thật lâu trong sa mạc nhìn thấy suối nước

trong mát, Úc Hàn Yên tham lam mút lấy đôi môi mát lạnh kia.

Sau một hồi, Lăng Diệp tách môi hai người ra, giọng nói đã âm trầm, khàn đi mấy phần:

"Anh đút cho em ăn."

Anh nói xong, ngồi trở lại trên ghế của mình, sau đó đặt Úc Hàn Yên lên trên đùi, ôm lấy cô, đút cho cô ăn.

Lần này Úc Hàn Yên đã an phận, ra dáng thục nữ, cô nhai kỹ nuốt chậm.

Đột nhiên cô nói:

"Ngày mai chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn nha."

"Tại sao?" Lăng Diệp nhíu nhíu mày, hỏi.

"Lại phải về nhà lấy sổ hộ khẩu thật là phiền phức." Úc Hàn Yên nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, đáp.

Khóe miệng Lăng Diệp giật giật, cái này thì có gì mà phiền toái? Nhưng anh vẫn đáp:

"Được! Vậy để mai đi."

Sau khi ăn xong, Lăng Diệp lái ô tô đưa cô trở về công ty.

Úc Hàn Yên là điển hình của mẫu người ăn no là ngủ. d«đ-l-q»đ Một lúc sau, mí mắt của cô đã nặng trĩu. Cô quyết định nhắm mắt lại, dù sao cũng có

Lăng Diệp ở bên cạnh, cô cũng không phải lo lắng sẽ đụng phải ai, hay là sẽ giẫm phải cái gì đó.

Trở lại phòng làm việc, cô chạy thẳng tới ghế sofa, tiếp tục giấc ngủ của mình.

Lăng Diệp cười cười, ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu xử lý đống tài liệu chất cao như núi trên bàn làm việc.

"Reng reng reng. . . . . ."

3h40 phút chiều, điện thoại trong phòng vang lên.

Lăng Diệp nhíu mày, đem tầm mắt rời khỏi đống tài liệu, cầm ống nói lên,

nhìn về phía người nào đó vẫn đang ngủ say trên ghế sofa, thấy cô không

bị đánh thức mới nhỏ giọng hỏi:

"Chuyện gì?"

"Tổng giám đốc tập đoàn Bạch Thị Bạch Triết Hiên đến ạ."

Lăng Diệp suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng đáp:

"Bảo anh ta đến quán cà phê Thiên Uyển bên cạnh chờ tôi."

"Dạ, tổng giám đốc."

Lăng Diệp cúp điện thoại, cầm bút máy viết lời nhắn lên một tờ giấy trắng

rồi đặt bút xuống, đứng dậy đem tờ giấy đặt lên trên bàn của Úc Hàn Yên, sau khi cúi đầu đặt một nụ hôn lên trên má cô mới đi ra khỏi phòng làm

việc đóng cửa lại.

"Không được cho phép bất kỳ người nào vào

trong phòng làm việc của tôi." Lúc Lăng Diệp đi qua phòng thư ký, nhìn

mấy người thư ký bên trong dặn dò.

"Dạ, tổng giám đốc." Sáu người ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Diệp, không hẹn mà cùng lên tiếng.

Lăng Diệp vừa đi không lâu Úc Hàn Yên liền tỉnh lại. d๖ۣۜđ-l-q๖ۣۜđ Sau khi

cô mở mắt ra, không thấy bóng dáng người kia đâu, cô ngồi vụt dậy, phát

hiện ra tờ giấy sờ sờ trên bàn với lời nhắn lại:

"Anh qua quán cà phê Thiên Uyển bên cạnh một lát, sẽ trở về ngay."

Cô nhíu mày, nghĩ thầm: "Anh gặp ai? Sao lại phải tự mình đi tới quán cà

phê?" Lúc này, cô hoàn toàn quên mất Lăng Diệp đã có hẹn với Bạch Triết

Hiên.

Từ trước đến giờ, cô đều chẳng hề để tâm đến những chuyện râu ria.

Úc Hàn Yên nằm trở lại trên ghế sofa, nhưng phát hiện ra đã lăn qua lăn lại một hồi mà vẫn không thể ngủ được.

Một phút sau, cô gào khóc:

"Còn nói sẽ trở lại ngay, sao lâu như thế rồi còn chưa trở lại vậy?!"

Cô đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, từ trên xuống dưới đều mang theo vẻ bực dọc.

Sáu vị thư ký nghe thấy tiếng đóng cửa, không hẹn mà đều ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy cô vội chào:

"Chào bà tổng."

Úc Hàn Yên đáp "Ừ" một tiếng, đi thẳng vào thang máy.

Sau người đàn ông anh nhìn tôi…. tôi nhìn anh, nghĩ thầm: "Tổng giám đốc

chỉ nói không để cho người khác vào trong phòng làm việc, cũng không nói là không để cho người ra khỏi phòng làm việc."

Lăng Diệp vừa đi vào

quán cà phê Thiên Uyển đã nhìn thấy Bạch Triết Hiên một thân tây trang

trắng đang ngồi bên cạnh cử