
Lăng trừng mắt nhìn cánh cửa, thật lâu không dám cùng Nhâm Chi Giới con ngươi băng lạnh kia tiếp xúc.
“Thế nào? đầu lưỡi đã bị mèo tha đi?” Nhâm Chi Giới lạnh lùng đùa cợt nói.
“Tôi chỉ không muốn cùng người như anh nói chuyện.” Nàng thật là mạnh miệng từ trước đến giờ không buông tha người.
“Uống vào.” Hắn lại một lần nữa đem chén đưa tới trước mắt nàng, nàng lại lần nữa muốn đem chén súp kia vung lên nhưng khi xuất thủ liền bị hắn chế trụ cổ tay, lãnh giọng cảnh cáo: “Chén canh này nếu như ‘ không cẩn thận ’ bị cô làm đổ nữa, tôi thật sẽ cho cô thân thể trần truồng ra ngoài phô diễn thị chúng. ( phô diễn trước công chúng )
Lam Lăng lửa giận sôi trào ngưỡng mặt lên nhìn chằm chằm hắn, “anh dám?”
“Cô thử xem.” Nhâm Chi Giới đối với nàng mỉm cười.
“Anh không dám, tôi là người của chủ nhân anh.”
“Anh ta đem cô giao cho tôi, không phải sao? Hay là, cô muốn bị bán vào kỹ viện đi? Tôi rất dể, cô có thể ở giữa hai dạng người chọn một cái.”
Lam Lăng cảm thấy ban đầu mình là mắt bị mù, mới có thể cho là người đàn ông này so với gã dã thú kia an toàn có thể tin, nhìn, hắn bây giờ lại đem nàng đùa bỡn, còn đắc ý cười. . . . . . Đáng chết!
Nàng cắn chặt hàm răng, hận nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, rốt cục không nói một câu nhận lấy chén, tức giận một hơi đem cháo gà nuốt vào bụng, không ngờ tới súp kia còn rất nóng, mới uống một hớp, đầu lưỡi liền bị bỏng, đau đến nổi nàng toát ra mồ hôi, nước mắt xông lên hốc mắt.
“Gấp cái gì? Không có ai giành với cô.” Nhâm Chi Giới nhận lấy chén canh trên tay nàng , trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, đứng dậy rót một chén nước đưa lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, “Mau uống.”
Lúc này Lam Lăng cũng không có tâm tình cùng hắn giận dỗi, nhận lấy chén nước liền uống một hớp nước ngậm trong miệng, mở ra khuôn mặt đỏ toàn bộ , trong con ngươi tràn đầy màn lệ.
“Khá hơn chút nào không?” Hắn tự tay đem mặt của nàng thổi phù phù, xoay mình thấy trong con ngươi có lệ quang, tâm không khỏi vừa động, tay phủ ở nàng gò má dừng một chút, thu hồi.
Vuốt ve êm ái như vậy làm khuấy động nàng, Lam Lăng nhìn hắn thu hồi tay lại cảm thấy có hơi thất vọng. . . . . .
“Đem súp uống xong, đói bụng đối với cô không có chỗ tốt.” Nói xong, Nhâm Chi Giới như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, xoay người rời đi.
“Chờ một chút.”
Nhâm Chi Giới ngoái đầu lại nhìn nàng, “Còn có việc?”
“Gã dã thú đâu?”
“Không có ở đây. Cô muốn gặp hắn?”
Có quỷ muốn gặp hắn! Lam Lăng trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng.
“Hắn lúc nào thì trở lại?”
“Có chuyện gì sao? Có chuyện gì tôi sẽ giúp cô chuyển đạt.”
“Đó? Tốt lắm.” Lam Lăng cười lúm đồng tiền hiện ra nói: “Anh liền nói dùm tôi ——tôi hi vọng hắn lập tức đi chết! Không thành vấn đề đi?”
Nhâm Chi Giới trong con ngươi mang theo ý cười nhàn nhạt nhưng mặt lại không đổi sắc, “Tôi sẽ chuyển lời tới anh ta, bất quá, có lẽ cô nên tự mình nói cho anh ta biết, tối hôm nay anh ta sẽ trở lại.”
Câu này “Tối nay anh ta sẽ trở lại” Lam Lăng tâm trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến đối mặt với người mình căm hận, nàng liền lông mao dựng đứng.
Khi hoàng hôn mờ nhạt dần, Lam Lăng mặc quần dài, thân ảnh đã không thể chờ đợi đi đến bệ cửa sổ lầu hai, tính toán nhảy xuống chạy khỏi nơi này. Bất quá nghĩ thì nghĩ, nhưng khi hai chân nàng vừa đưa lên thì liền muốn rút lui.
Không được! Nàng không thể không trốn! Nếu để cho dã thú kia trở lại làm bẩn nàng. . . . . . Nghĩ tới, Lam Lăng tâm căng thẳng, cảm giác thấy lạnh cả người xông lên đầu, cắn răng nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt một đống lễ phục mà Chi Giới đã mua về cho nàng, kết thành dây để thân thể khi thả xuống có vật níu giữ.
Lòng của nàng trong lúc chuẩn bị nhảy, cảm xúc sợ hãi lan tràn đến tứ chi của nàng, xoay mình một trận gió thổi qua làm cho nàng tay chân như nhũn ra giống như là tùy thời ( bất cứ lúc nào) cũng có thể rơi xuống tới đất mặt. Nàng thoáng nhìn xuống đất, không nhìn còn khá, này vừa nhìn thiếu chút khiến nàng thở không kịp, cao cũng không phải là thấp cũng không phải a.
“Mau xuống đây!” Nhâm Chi Giới hai tay khoanh trước ngực, đứng ở giữa đình viên, ngửa đầu nhìn cảnh trước mắt, trên mặt âm u .
Đi xuống? Đó không phải là tương đương với tự chui đầu vào lưới? Hắn nghĩ nàng là ngu ngốc sao?
“Không muốn!” Trong miệng la hét, Lam Lăng mặt lại càng lúc càng tái nhợt, bởi vì nàng biết mình thể lực có thể cậy mạnh không được bao lâu, tùy thời sẽ rơi xuống tới đất rất nguy hiểm, nhưng phải vì vậy mà bị hắn rống liền ngoan ngoãn nhảy xuống, không có cửa đâu.
“Cô nghĩ ngã chết?”
“Ngã chết vốn so với bị xú nam nhân các ngươi ô nhục tốt hơn!” Nàng thở hổn hển quát. Cảm giác mình hai tay đã mau không còn sức rồi, cả thân thể tựa hồ không ngừng đi chìm xuống.
“Thiếu gia, cái thang tới.”
“Ừ.” Nhâm Chi Giới nhanh chóng leo lên cái thang, hướng tới gần vị trí của Lam Lăng
Mắt thấy hắn đã gần người, Lam Lăng hốt hoảng không biết như thế nào cho phải, quay đầu lại nhìn mặt đất một cái, suy tính có nên hay không ánh mắt khép lại dứt khoát nhảy xuống.
“Nhảy xuống, cô ngay cả hy vọng cuối cùng chạy trốn cũng không c