
Tưởng Phàm như than khẽ.
Xem ra hôm nay là một ngày đặc biệt, anh chỉ muốn tìm người nghe anh nói mà thôi. Ninh Tiểu Thuần biết nên không nói gì thêm, tiếp tục lắng nghe.
“Con bé hình như rất thích cô, thích gần gũi với cô, đây là chuyện tốt, tôi không muốn nó giữ khoảng cách với người khác.” Tưởng Phàm đột nhiên quay sang nhìn Ninh Tiểu Thuần.
Đang bận quan sát đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của Tưởng Phàm, Ninh Tiểu Thuần hết hồn, như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô lúng túng cúi đầu, nhìn xuống đất, không nhúc nhích. Ánh mắt Tưởng Phàm sắc bén nhận ra khó xử ngượng ngùng của cô, mỉm cười, phản ứng như không có chuyện gì, tiếp tục nói tiếp: “Hôm nay vì có cô đi cùng Đồng Bạch, nó thật sự rất vui, cảm ơn cô.” Anh nói xong khoé miệng thoáng cong lên, hôm nay vì có cô, tâm tình anh cũng rất vui vẻ.
Cô cho anh cảm giác thật tươi mát, tuy chỉ mới tiếp xúc mấy lần, nhưng cô khiến anh cảm thấy cô là cô gái khá dịu dàng. Hình dung thế nào cho thích hợp nhỉ, cô chính là ánh nắng sớm mùa thu, không có cái nắng gắt của mùa hè, có thể khiến người ta nhẹ nhõm cùng trong lành. Cô chính là ly trà hoa cúc trên tay, lơ đãng không chú ý đến vẻ đẹp của bản thân, còn tản ra mùi hương thơm ngát nhàn nhạt. Cô chính là bức tranh sơn thuỷ treo trước cửa sổ, mỗi một nét bút mỗi một nơi, đều khắc nên vẻ ung dung và hờ hững.
Ninh Tiểu Thuần nghe Tưởng Phàm nói cảm ơn, nhất thời cảm thấy thật có lỗi, thật ra cô cũng chẳng làm gì. Tưởng Đồng Bạch là đứa bé đáng yêu, tuy đôi khi có những suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi, nhưng nó vẫn là đứa trẻ, cần người chăm sóc, cần người yêu thương. Cô có thể khiến mình vui người vui, cớ gì mà không làm...
Cô xua tay nói: “Anh Tưởng đừng nên cảm ơn tôi, không có gì đâu, được tiểu Đồng Bạch thích, tôi rất vui, hôm nay tôi cũng rất thích thú.”
“Nếu không có gì, thì đừng nên gọi tôi là anh Tưởng nữa, gọi tôi Tưởng Phàm là được. Giờ không phải lúc bàn công việc làm ăn, không cần khách sáo.” Tưởng Phàm thản nhiên cười.
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần đành phải gật đầu.
“Có muốn đi uống một ly không?” Tưởng Phàm đột nhiên đề nghị.
Ninh Tiểu Thuần không ngờ anh lại nói vậy, ngẩng đầu nhìn anh, vừa lúc rơi vào tròng mắt đẹp đẽ. Mắt anh trong suốt như bầu trời, lại thăm thẳm như biển cả, bình minh hoà cùng hoàng hôn, ánh nắng hoà với bóng râm, đều trộn lẫn trong đấy.
Cô cảm thấy hôm nay anh không còn là người quá xa xôi, khá bình dị gần gũi, khiến người ta lại muốn đến gần. Nếu hôm này là ngày đặc biệt như thế, cô lại không tìm được lý do gì để từ chối, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
“Vâng, tốt quá.” Ninh Tiểu Thuần cười gật đầu.
Sắc trời đã tối, hai người không ở lại nữa, lên xe chạy đi. Tưởng Phàm vừa lái xe vừa nói: “Tôi đưa Đồng Bạch về trước, rồi lại đến tìm cô, vẫn chờ ở trạm xe đầu đường sáng nay?”
“Được.” Ninh Tiểu Thuần trả lời.
Nếu muốn uống rượu, vậy cô đi với anh đến night club rồi, hôm nay họ đều mặc thường phục, không thích hợp đến đó, nên phải về nhà thay đồ. Hiện giờ cô bắt đầu lo nghĩ không biết lát nữa nên mặc đồ gì đây...
Trên đời này không có cô gái xấu, chỉ có cô gái lười biếng. Đứng bên cạnh một đại soái ca thu hút ánh mắt người khác như thế, cô không thể ăn mặc tầm thường, mặc vậy sẽ không mặt mũi nào đi chung với anh.
Vừa nghĩ đến cuộc hẹn, cô thấy hào hứng một chút. Í, hẹn á?! Cô sao lại nghĩ đến từ này vậy. Mặt cô chợt nóng lên, nhưng ánh sáng trong xe trong quá sáng, cô mới giấu được xấu hổ... Ninh Tiểu Thuần về đến nhà, lục tung quần áo, lần lượt thử từng cái, cuối cùng mới chọn được. Chiếc áo màu đen khêu gợi thêm khăn lụa dài buông hờ phong cách lãng mạn, nửa buông nửa choàng, như ẩn như hiện, mang thêm đôi giày cao gót đen, chân cô có vẻ thon dài mà hấp dẫn.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, viền mắt đen nhạt, lông mi thật dài, phấn mắt màu vàng nhạt, phấn lót hơi mỏng, thêm đôi môi ngọt ngào, liền trở nên nhẹ nhàng sáng ngời. Ninh Tiểu Thuần nhìn mình trong gương, nhếch khoé miệng cười cười, nghĩ thầm bề ngoài hẳn là đã đạt tiêu chuẩn...
Nhìn đồng hồ, cô cầm túi xách đen ra cửa. Đứng ở trạm xe đầu đường chờ Tưởng Phàm, cô nhàm chán ngước đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng trên trời thật chói mắt, những vì sao như được khảm bên cạnh, lập loè, chúng tuy không huy hoàng như mặt trời, cũng không trong trẻo bằng ánh trăng, nhưng chúng rắc xuống ánh sáng mờ ảo, biến mặt đất thành thế giới lạ kì.
Mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, ba thứ xinh đẹp này khiến cô nhớ đến ba người, không khỏi che miệng cười.
Cô cảm thấy Cung Triệt tựa như mặt trời, chói mắt như mặt trời, không ai có thể nhìn thẳng vào, nhưng cũng không cách nào xem nhẹ. Anh sáng nóng, nhìn như ấm áp, nhưng lúc đến gần anh, lại phát hiện quá trình này cần phải nỗ lực thật nhiều thật nhiều, chỉ một lần không cẩn thận, không những không thể hấp thu được hơi ấm của anh, mà còn tiêu tan thành tro bụi.
Tưởng Phàm như mặt trăng trên trời, cao quý, thanh lịch, thuần khiết, nhưng trăng lại khi tròn khi khuyết, làm người ta cảm giác như gần như xa. Anh cũng cho người khác cảm giác xa vời mờ mịt, mọi người