
thường xuyên. Ngoại không ngừng truy hỏi em bận gì, em thật sự không còn cách nào nên mới nói thật rằng chúng ta đã chia tay! Gia Hoa, anh hãy tin em, em không cố tình làm trò xấu, chuyện này đối với em có ích lợi gì sao?”
Từ ống nghe truyền đến tiếng nghẹn ngào của cô.
Doãn Gia Hoa nhắm mắt day day thái dương, lòng anh lại bắt đầu nhũn ra.
“Những chuyện này không quan trọng, em hãy dưỡng bệnh đi.”
Trương Lộ thút thít cầu xin: “Gia Hoa, Gia Hoa…anh có thể…có thể đáp ứng em một chuyện được không? Có thể để em làm một bữa cơm mời anh được không? Xem như là bữa cơm chia tay của hai chúng ta… cũng xem như là chuyện tình đẹp…của chúng ta, sớm gặp sớm tàn!”
Cô khóc đến thương tâm, yêu cầu kia tính ra cũng không quá đáng, Doãn Gia Hoa day day thái dương đang không ngừng giật giật, nặng nề thờ dài: “Được rồi.”
Chương 32: Hãy để vợ của anh đến tìm tôi
Ba hôm sau, Trương Lộ đã khỏe bệnh. Cô tha thiết mời Doãn Gia Hoa bữa cơm chia tay tại căn hộ mới của cô, nơi ấy không ai quấy rầy. Doãn Gia Hoa đồng ý với cô.
Buổi tối, sau khi chuẩn bị xong bữa ăn, Trương Lộ trang điểm trưng diện vô cùng lộng lẫy. Lúc trước cho dù có tham gia những bữa tiệc, hội nghị cô cũng chẳng tốn nhiều tâm tưvào trang phục, trang điểm như lần này.
Cô ngồi đối diện Doãn Gia Hoa, chọn một chai rượu đỏ: “Gia Hoa, đây là lần đầu tiên em nấu ăn, cũng không khác với thức ăn mua ở ngoài lắm, nhưng không biết có hợp khẩu vị của anh không, nếu không ngon xin anh cũng đừng ghét bỏ, được không?” Lời nói nhu mì, dịu dàng thật cảm động lòng người, cô đứng lên rót rượu cho Doãn Gia Hoa: “Đây là chai rượu em đã mua ở đợt đấu giá khi còn đi du học ở nước ngoài, số lượng có hạn, toàn thế giới cũng không có mấy chai đâu, lúc đầu em còn nghĩ sẽ khui ra vào hôm kết hôn…nhưng bất quá không quan trọng nữa rồi, đối với em mà nói bây giờ uống…cũng có ý nghĩa như nhau!”
Doãn Gia Hoa hơi nhíu mày, anh không nói gì chỉ nhìn cô.
“Gia Hoa, em chưa bao giờ uống say với anh cả, đây là lần đầu tiên, và e rằng cũng là lần cuối cùng. Đêm nay em sẽ cùng anh uống say, xin anh đừng phản đối, được không?”
Đôi mắt cô ngân ngấn nước, nâng ly rượu mời Doãn Gia Hoa.
Doãn Gia Hoa nhìn cô, một lúc sau nâng ly cụng vào ly cô rồi một hơi uống cạn.
Trương Lộ cười vang lên, nước mắt tuôn rơi. Nụ cười và nước mắt hòa quyện càng tôn lên vẻ đẹp rực rỡ của cô gái.
Doãn Gia Hoa thở dài. Cô thật sự là người phụ nữ đẹp nhất anh từng gặp, bất cứ người đàn ông nào gặp cô cũng sẽ trầm trồ khen ngợi.
Chỉ là cái đó và tình yêu không giống nhau. Cô xinh đẹp mỹ lệ, anh có thể thưởng thức, nhưng lại không cách nào có thể động lòng.
Trương Lộ mời anh hết ly này đến ly khác. Cô không ngừng nói chúc mừng hai người có thể tìm thấy cuộc sống của riêng mình, anh chỉ im lặng lắng nghe. Chai rượu rất nhanh đã vơi đi.
Uống một ly rồi lại một ly, anh nhìn thấy khuôn mặt cô thật long lanh, anh cảm thấy toàn thân nóng lên. Uống thêm hai ly, đầu anh bắt đầu long long.
Anh có chút nghi ngờ. Mấy năm nay tửu lượng của anh đã sớm luyện thành nghề, đêm nay cùng lắm cũng chỉ là chút rượu vang, mà người anh đã khô hanh thế này.
Thế nhưng, còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều, anh đã say gục xuống. Ý thức dần mất đi, anh cảm thấy dường như mình nhìn thấy Quan Hiểu trước mặt, cô nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp. Cô vươn tay gọi anh, anh không hề chần chừ mà chạy về phía cô.
Ngày hôm sau, anh tỉnh lại. Anh nhìn thấy mình nằm trên giường, lại còn có Trương Lộ bên cạnh, hai người không mảnh vải quấn quýt lấy nhau.
Xem ra cô đã thức dậy từ lâu, khi anh mở mắt cũng nhìn thấy cô không chớp mắt nhìn mình.
Sau hai giây sững sờ, anh nhấc chăn nhìn vào trong.
…
Thanh âm dịu dàng vang lên bên tai anh: “Em biết anh thích sạch sẽ, sau khi anh ngủ em đã lấy khăn giúp anh lau sạch rồi.”
Anh nhắm mắt, hiểu ra một việc, rồi lại mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Chúng ta cũng đã quyết định chia tay, còn cần thiết phải làm chuyện này không?”
Đôi mắt Trương Lộ lại bắt đầu rươm rướm: “Gia Hoa, xin anh đừng trách em, em chỉ muốn trước khi chúng ta chia tay, có thể lưu lại một hồi ức đẹp.”
Doãn Gia Hoa thu hồi tầm mắt, không quan tâm đến những giọt nước mắt của cô. Anh nhấc chăn, mặc quần áo, không nói một lời liền rời khỏi.
**
Trương Lộ nghe thấy tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng đóng chặt lại, cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt.
Từ trước đến nay chưa có thứ gì cô muốn mà không đạt được, chưa bao giờ.
**
Doãn Gia Hoa chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình thất bại như lần này. Ngoại nằm trong bệnh viện vẫn không chịu gặp anh, Quan Hiểu thì vẫn không có tin tức gì, vì hai người này mà anh luôn sống trong thấp thỏm lo âu.
Tình hình ở bệnh viện vẫn còn tốt, bác sĩ nói với anh, mặc dù tâm trạng của ngoại không tốt lắm nhưng tình trạng cũng coi như đã ổn định. Điều làm anh lo lắng nhất bây giờ chính là Quan Hiểu.
Anh cũng cho người đi điều tra, thế nhưng từ ngày hôm đó đã không còn một tin tức nào của người phụ nữ kia.
Không lâu sau, anh nghe người ta nói công ty của tên Mạnh Đông Phi kia sắp phá sản, thiếu nợ ngập đầu. Mạnh Đông Ph