
pháp tháo gỡ.
Thời gian này Will vẫn liên tục tìm cô, ý đồ rất rõ ràng, nói rằnganh đã chuẩn bị rượu vang đợi cô trong phòng. Mấy lần đầu cô còn từ chối, sau lại cô cũng không thể chịu đựng nổi sự cô đơn tĩnh mịch một mình. Một khoảng thời gian dài, Doãn Gia Hoa không hề chạm vào cô, trước đây cô nghĩ rằng anh là người thanh khiết, không thích mấy chuyện này. Thế nhưng Trần Lam Ni lại nói, sáu năm trước anh và cô Quan Hiểu kia thậm chí cònsống chung với nhau. Cô không khỏi băn khoăn, rốt cuộc là anh quá thanh cao, hay là anh không muốn làm chuyện ấy với cô? Nếu đổi lại là Quan Hiểu, có phải anh liền tình nguyện cởi đồ ngay lập tức?
Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, cô gần như phát điên. Mà thân thể đói khát bấy lâu sau khi được Will thỏa mãn, dường như đã thức tỉnh, nó trở thành cơn nghiện, khiến cô ham muốn ngày đêm không ngừng. Cho nên khi Will gọi, cô cũng chẳng từ chối.
**
Từ hôm gặp Quan Hiểu tại đường Kim Nguyên,tâm trạng Doãn Gia Hoa lúc nào cũng bất an.
Hôm đó, cô ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt quật cường, tuy không nói một lời nhưng từ ánh mắt ấy có thể nhìn thấy thiên ngôn vạn ngữ.Hình ảnh của cô cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh, không cách nào quên được.
Có phải trong lòng cô còn có anh? Nếu không phải vậy tại sao ánh mắt cô lại bi thương đến thế? Nếu trong lòng cô còn có anh, vậy tại sao đã sáu năm rồi cô vẫn chưa ly dị với Mạnh Đông Phi?
Lòng anh rối bời, làm gì cũng không xong. Trương Lộ đến tìm anh, anh chẳng có tâm trạng để tiếp đón. Anh cảm thấy không thể tiếp tục tình trạng này mãi, anh muốn đến tìm cô nói chuyện chia tay, nhưng cô lại trốn tránh không gặp anh.
Anh nghĩ, vậy cũng tốt, trước tiên hãy xa cách một thời gian, để Trương Lộ dần thích nghi, sau đó tìm cơ hội thích hợp rồi nói lời chia tay với cô ấy, như vậy có thể sẽ khiến cô tổn thương ít hơn.
Khoảng thời gian này anh vẫn luôn chìm đắm trong những ly rượu mạnh để ổn định tâm tình. Đã qua bữa tối, anh tùy tiện ăn gì đấy lót dạ, rồi lại bắt đầu tìm đến rượu. Thế nhưng ngay cả chai rượu cũng khiến anh thất vọng, sau khi uống một ly thì đã cạn đáy.
Trong công ty không còn ai, Dương Huy cũng đã bị anh đuổi về nhà. Anh không phải là bạo quân, không chèn ép cấp dưới phục tùng theo mình.
Tòa nhà rộng thênh thang, chỉ có anh và chai rượu rỗng không.
Doãn Gia Hoa lắc lắc chai rượu rỗng, cười khổ.
Nhìn xem, không ngờ rằng có một ngày anh lại trở thành tên nghiện rượu.
Không có rượu để trấn tĩnh tinh thần, anh lại càng tâm phiền ý loạn, dứt khoát thu dọn văn kiện, không làm việc nữa. Anh suy nghĩ một lát, rồi nắm lấy áo khoác, chìa khóa xe trên bàn, đến quán bar của Đại Xuân uống rượu.
**
Đại Xuân là người anh em ở xóm chợ trước đây của anh.
Nhìn thấy anh, Đại Xuân có vẻ bất ngờ.Tuy là anh em tốt, tuy là nơi này của anh loại rượu mạnh cỡ nào cũng có, nhưng đây là nơi rồng rắn hỗn tạp, ầm ĩ nhức óc, khắp nơi là những màn nồng cháy của những đôi trai gái, những cảnh tượng hoang dã này, anh biết rõ cậu ấy không hề hứng thú.
Thế nhưng hôm nay Doãn Gia Hoa không ở trong phòng làm việc rộng thênh thang hay trong căn hộ cao cấp mà lại ở đây yêu cầu một loại rượu mạnh nhất để dập tắt nỗi trống vắng, cô đơn, hỗn loạn không gọi thành tên trong lòng kia.
Là anh em nhiều năm, Đại Xuân hiểu rõ cậu em cần gì, không đợi Gia Hoa mở miệng, đã đưa đến trước mặt cậu một ly rượu.
Doãn Gia Hoa cười, nhận lấy ly rượu lẳng lặng uống.
Đại Xuân cũng không nhiều lời, lấy một chai bia ngồi xuống cạnh. Hai người cụng ly rồi uống, tất cả đều diễn ra trong im lặng.
Doãn Gia Hoa đột nhiên nhìn ra phía sau Đại Xuân, khẽ nheo mắt, khuôn mặt chuyển sắc.
Đại Xuân dõi theo ánh mắt anh, hóa ra là anh đang chăm chú nhìn đàn ông ngồi cách đó không ra, hắn ta không ngừng ve vản, âu yếm một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm lòe loẹt.
Đại Xuân nhận ra người đàn ông đó.
“Hắn ta là Mạnh Đông Phi, rất nhiều tay làm ăn giàu có đến đây vui chơi nói cho anh biết, hắn ta là kẻ có tiếng, mà hầu như là toàn tiếng xấu: háo sắc, vô sỉ, ham tiền, không ai muốn cùng hắn ta giao thiệp. Vấn đề xoay vốn của công ty hắn gặp khó khăn đã không còn là ngày một ngày hai, thế mà hắn ta lại còn ra vẻ như kẻ có tiền, rượu chè, bài bạc chơi gái. Hơn nữa, tay đó phải gọi là mặt dày vô liêm sỉ, làm đủ thứ chuyện tày trời mà không biết xấu hổ. Nghe nói hắn ta có cô vợ, không biết cô ta có phải là đức mẹ Maria hay không, thế mà cũng có thể chịu đựng được hắn ta.”
Nói xong những lời này, anh bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt Doãn Gia Hoa trở nên lạnh băng.
“Đại Xuân, anh còn nhớ Quan Hiểu không?” Im lặng nửa ngày trời, cuối cùng Doãn Gia Hoa cũng lên tiếng.
Đại Xuân gật đầu: “Nhớ chứ.” Người con gái hại thằng em nhiều năm “vui vẻ” sao anh có thể quên được chứ, trong lòng anh lại bồi thêm một câu.
Chuyện năm đó, mấy anh em ai cũng biết. Doãn Gia Hoa yêu phải một người phụ nữ lừa đảo, cô ta đã có chồng, thế mà lại còn trêu chọc người anh emcủa họ. Doãn Gia Hoa khi đó đau khổ chật vật như thế nào bọn họ đều tận mắt chứng kiến. Họ nhìn thấy đứa em của mình từ một chàng trai đơn thuần ngây ngô