
, anh
muốn em. Anh thật sự ghen tị với anh ta. Tại sao anh ta lại thừa lúc anh không có ở đây mà tiếp cận em chứ? Anh có gì tốt hả? Xét về thời gian,
hai chúng ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy. Mà bây giờ anh lại không có tư cách cùng anh ta cạnh trah công bằng. . . . . Đinh Đinh, em thử nói xem làm sao anh chấp nhận được đây?"
Trịnh Đinh Đinh cúi
người, cầm điện thoại gọi điện cho Đại Miêu. Đầu dây bên kia chỗ Đại
Miêu cực kỳ ồn ào, giống như đang trong bar náo nhiệt. Qua một hồi lâu,
cậu ta mới nghe rõ giọng cô.
"Hiện giờ tôi không đi được mà. Thật sự đó, không bằng để anh ấy ngủ lại nhà cô một đêm đi!"
"Không được!" Trịnh Đinh Đinh lên tiếng, lần đầu tiên cô thấy tức giận như
vậy. "Trương Hạo Vanh, cậu lập tức đến đây ngay cho tôi. Đưa anh ấy về
nhà, nếu không qua 12 giờ đêm tôi sẽ trực tiếp đuổi anh ấy ra khỏi nhà
đó!"
Lần đầu tiên cô có cảm giác đề phòng Trần Tuần.
Trần Tuần chậm rãi nhắm mắt lại, hai cánh tay khoác lên ghế salon, chân thả lỏng.
Trịnh Đinh Đinh hận không thể đập nát điện thoại cho hả giận.
"Yên tâm đi, anh sẽ không đụng vào em đâu!" Trần Tuần cười, "Anh thừa nhận
có ham muốn chiếm được em. Nhưng anh sẽ kìm chế, anh không phải loại đàn ông suy nghĩ bằng thân dưới đâu cho nên em an toàn!"
Trịnh
Đinh Đinh vẫn nhìn anh đầy cảnh giác. Trần Tuần không nói thêm gì nữa,
giống như đã ngủ say. Trịnh Đinh Đinh vòng qua ghế salon vào phòng tắm
rửa tay.
"Trong lúc học đại học, em vẫn không có bạn trai. Anh nhớ là có không ít nam sinh trong trường theo đuổi em, tại sao thế?"
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, nghiêng đầu, gằn từng chữ một: "Từ lâu em đã có
người trong lòng rồi đúng không? Nếu như anh đoán không lầm thì người đó vẫn là anh!" Editor: Shaiila Yu
Trịnh Đinh Đinh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta. Trong nháy mắt sắc mặt có
chút hoảng hốt. Lần này, cô không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận.
"Thật sự là anh đúng không?!" Trần Tuần trầm giọng nói.
"Hiện giờ nói lại chuyện đã qua có ích gì sao?" Trịnh Đinh Đinh thản nhiên
nói. "Khi còn học đại học, em có bạn trai hay không cũng là tự bản thân
em quyết định, không liên quan gì đến anh. Trần Tuần anh đừng nghĩ quá
nhiều."
Trần Tuần rũ tròng mắt xuống, sắc mặt từ từ bình tĩnh trở lại, "Có lẽ là anh suy nghĩ nhiều rồi. Nhưng dù thế nào anh không
thể tin được, chỉ trong mấy tháng đã bị em gạt sang một bên."
Đây là lần đầu tiên anh ta ở trước mặt Trịnh Đinh Đinh bộc lộ vẻ ảm đạm như vậy. Giống như một cậu bé mất đi món đồ chơi yêu thích, vừa không nỡ,
không cam lòng, còn cả có chút tiếc nuối.
Trịnh Đinh Đinh không nói thêm câu gì nữa, bầu không khí thật sự khó có thể nói chuyện tiếp.
Lúc Đại Miêu tới rõ ràng cũng cảm nhận được không khí cổ quái trong phòng.
Cậu ta thử dò hỏi Trịnh Đinh Đinh, "Sao vậy? Anh ấy say kinh khủng lắm
sao?"
Sắc mặt Trịnh Đinh Đinh không chút thay đổi: "Anh mau đưa anh ấy về đi!"
Một tay Đại Miêu cầm chìa khóa xe, một tay gãi đầu, ý cười không giảm: "Lão đại, đây rốt cuộc là sao chứ? Khoảng thời gian này tâm trạng anh lúc
lên lúc xuống, làm cho người ta không thể nào hiểu được. Hôm nay lại
mượn rượu giải sầu, uống xong sao lại chạy đến đây thế?"
Trần Tuần từ từ mở mắt, ho khẽ vài tiếng.
Đại Miêu ý vị thâm trường nhìn Trần Tuần, nói: "Lão đại, em đến đón anh,
mau về cùng em đi thôi. Đây cũng không phải khách sạn, đừng nói là anh
muốn ngủ lại nha?"
Đại Miêu đi tới, vừa định đỡ Trần Tuần thì anh đã phất tay, tự đứng lên, ánh mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh: "Xin lỗi đã quấy rầy em!"
Trịnh Đinh Đinh mở cửa tiễn bọn họ.
Trần Tuần đi về phía cửa, Đại Miêu đi theo sau. Trịnh Đinh Đinh đang định
đóng cửa thì Đại Miêu ngửa đầu ra sau, như cười như không nói với cô:
"Đinh Đinh, đây là lão Đại đau đầu vì tình nha!"
Trịnh Đinh
Đinh vỗ một cái vào gáy câu ta khiến câu ta rên "Ai ui" một tiếng, vội
vàng cúi thấp đầu đi ra ngoài, Trịnh Đinh Đinh cũng nhân cơ hội này đóng cửa lại.
Cậu ta xoay người, nhìn thấy Trần Tuần đang ngồi trên ghế. Trong không khí phảng phất hương mùi rượu không thể tiêu tan.
"Chỉ có mấy tháng thôi mà anh đã bị em gạt sang một bên!" Lời của anh ấy vẫn quanh quẩn trong đầu cô.
Cô đã ở bên anh đã gần mười năm nay.
Rốt cuộc là người nào đào thải người nào đây? Nhưng những điều này không
quan trọng nữa. Điều quan trọng là hiện tại và tương lai. . . . .
Sáng sớm hôm sau, Túc Minh Quyên mang theo hai túi đồ tới nhà. Trịnh Đinh
Đinh còn đang ngái ngủ đánh răng, Túc Minh Quyên nấu canh trong phòng
bếp.
Trịnh Đinh Đinh vừa rửa mặt xong đi ra ngoài đã nghe thấy tiếng quát của Tần Mộc Dao, "A, sao ở đây lại có tóc của đàn ông thế?"
Túc Minh Quyên vừa nói vừa nhặt mấy sợi tóc đưa đến trước mặt Trịnh Đinh Đinh, mặt đầy hồ nghi: "Tóc của ai đó?"
"Chỉ là tóc thôi mà, gì mà tóc của ai ạ?" Trịnh Đinh Đinh giả bộ hồ đồ.
"Đừng giả bộ hồ đồ với mẹ, tóc con ngắn và cứng như vậy sao? Đây rõ ràng là
tóc đàn ông mà!" Túc Minh Quyên giữ chặt bằng chứng trong tay, không hịu bỏ qua cho cô.
Trịnh Đinh Đinh khó có thể nói tối qua Trần
Tuần uống say lên nhà ngồi. Nếu nói ra nhất định sẽ bị Tú