
hác, nhiệm vụ của anh rát nặng, học tập, thi
cử, đi làm thêm, chơi thể thao. Thời gian biểu kín đặc khiến anh không
có chút rảnh rỗi hưởng thụ chút rung động khi đang ở tuổi vị thành niên.
Anh thành thục, thông minh hơn nhiều bạn cùng trang lứa, biết rõ bản thân hiện tại cần làm gì, cũng biến nó thành hành động.
Vì vậy, mặc dù học lớp 11, anh và Trịnh Đinh Đinh có không ít cơ hội tiếp
xúc. Nhưng trong lòng của anh, cô chỉ là một đàn em, tương lai sẽ không
có quan hệ gì với anh nữa.
Lớp 12, anh nhận được giấy báo
nhập học. Bởi vì là trọng điểm của tỉnh nên anh về trường nhận giấy khen từ hiệu trưởng. Đứng trên khán đài, mắt anh nhìn xuống các đàn em phía
dưới, trong lòng đầy kiêu ngạo và vui sướng. Anh biết bản thân không thể kiêu ngạo vì tất cả chỉ mới bắt đầu.
Cha mẹ mất sớm, gia
cảnh nghèo khó. . . . . . Tương lai anh phải hoàn toàn dựa vào bản thân. Anh phải cố gắng hơn người gấp mấy lần mới có thể đứng ngang hàng với
họ.
Nhưng mà một chút khó khăn này không đến mức khiến anh quá mệt mỏi.
Nhưng lúc xuống khán đài, ánh mắt anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, mảnh
khảnh. Ngưng mắt nhìn một chút, là Trịnh Đinh Đinh đang chụp ảnh anh.
Một giây đó, trong lòng anh cố gắng đèn nén kiêu ngạo từ tận đáy lòng. Khóe miệng cong cong, ánh mắt cực kỳ tự tin.
. . . . . .
Cuộc sống ở đại học vẫn khẩn trương và bận rộn như cũ. Điểm khác biệt duy
nhất với cấp ba là anh bắt đầu yêu đương. Đối tượng là hoa khôi khoa
tiếng Anh Ôn Tử Hinh. Anh thừa nhận, năm đó anh thấy Ôn Tử Hinh trẻ
trung, xinh đẹp khí chất bất phàm, đủ hấp dẫn anh hơn. Đặc biệt hơn cả
là bọn họ có chung sở thích, còn thích chung cả một bộ phim điện ảnh.
Nếu tình yêu đến, anh sẽ không kháng cự. Dù sao cũng đã học đến đại học, có một tình yêu cũng là bình thường. Anh cũng muốn nếm thử cảm giác khi
yêu.
Chỉ là anh phát hiện tình yêu của anh rất bình thường,
không có cảm giác "Kích động đến mức không ngủ nổi, trong đầu đều là
hình bóng cô ấy!" giống mấy anh em cùng phòng. Chỉ là, như vậy cũng tốt, tất cả đều được anh nắm trong lòng màn tay, không đến nỗi làm anh phân
tâm, cũng không quấy nhiễu kế hoạch tương lai của anh.
Cuộc
sống của anh ngăn nắp, trật tự, thỉnh thoảng sẽ chạm mặt Trịnh Đinh
Đinh. Cũng giống như hồi cấp ba, cô vẫn là đàn em của anh, cao hơn, tóc
ngày àng dài, cũng càng ngày càng xinh đẹp. Lúc gặp mặt, anh sẽ chủ động chào hỏi cô, cô không gọi anh là học trưởng Trần nữa mà gọi tên anh.
Anh cũng giống như những người khác, gọi nhũ danh cô: "Đinh Đinh!"
Có một lần anh tổ chức hoạt động cho trường, cô đăng ký, anh phỏng vấn rồi báo cô trúng tuyển. Sau một thời gian, cô theo anh chạy đông chạy tây,
làm đủ việc lớn như xin tài trợ nhỏ như thiết kế áp phích đều có cô giúp đỡ, làm cực kỳ nghiêm túc, tích cực cũng không oán trách nửa lời.
Có một ngày, sau khi kết thúc công việc, anh mời cô một cây kem. Lúc đó, cô cầm rất nhiều đồ, anh tự bóc vỏ rồi mới đưa cho cô.
Trịnh Đinh Đinh yên lặng ăn kem, vẻ mặt thỏa mãn. Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.
《Thật vô lý, không thể nào! Từ đầu đến cuối cô chỉ là đàn em mà thôi. Cô cũng không tỏ vẻ có hảo cảm với anh. Tại sao anh lại tự cho mình là đúng,
nghĩ rằng cô cố gắng nhiều như vậy có một phần là vì anh đây?》
*
Sau khi tốt nghiệp, Trần Tuần gây dựng sự nghiệp, gặp không ít khó khăn,
liên tiếp chịu nhục. Ôn Tử Hinh cũng không động viên, ủng hộ lại còn oán giận anh quá tập trung vào công việc không quan tâm đến cô ta.
Anh thấy mệt mỏi muốn chết nhưng vẫn phải kiên trì.
Chỉ là anh có thể kiên trì nhưng Ôn Tử Hinh thì không thể. Không thấy hi
vọng trên người anh, mẹ Ôn nghiêm khắc nói sẽ không giao con gái bà cho
anh.
Lúc chia tay, anh lại một lần nữa cảm thấy lòng người dễ đổi. Quả nhiên, sẽ không ai vô điều kiện làm bạn, tin tưởng anh ngay cả bạn gái cũng không. Anh sớm nên nhìn thấu sự thật này, không có tiền
đồng nghĩa với không có tôn nghiêm. Tình yêu dường như là một thứ xa xỉ
không thuộc về người chỉ có hai bàn tay trắng như anh.
Anh hoàn toàn tập trung vào việc gây dựng sự nghiệm, không suy nghĩ việc gì khác.
Trong lúc vô tình đó, anh có thể chia sẻ mọi thứ với một người duy nhất là Trịnh Đinh Đinh.
Từ lúc nào, anh phát hiện anh và cô càng lúc càng thân thiết, nói chuyện
phiếm trên QQ, đi ăn khuya, đi hát karaoke, đi dạo, đến thư viện.
Ở bên cạnh đơn giản mà tự nhiên như vậy khiến anh cảm thấy rất thoải mái. Anh không lùi cũng không tiến thêm bước nào.
Không phải không phát hiện cảm giác lo được lo mất của cô, cũng nhận thấy vẻ
mặt mất mát đó cũng cảm nhận được tình cảm ái mộ nhưng mà anh không có ý định thay đổi mối quan hệ này.
Anh đã thề trước 30 tuổi sẽ
không nói chuyện tình cảm với bất cứ cô gái nào. Anh không có tinh lực
để ứng phó với một đống vấn đề mà chuyện tình yêu đem lại.
Trong lòng anh cũng biết rõ, làm bạn với Trịnh Đinh Đinh khiến anh rất hài
lòng. Nhưng khi mối quan hệ này thay đổi sẽ có những cái khác nảy sinh.
Anh không thể xác định chịu được những điều kia.
Vì vậy, lần
đầu tiên anh