XtGem Forum catalog
Tình Cạn Người Không Biết

Tình Cạn Người Không Biết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325381

Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.

mỉ thành kính hôn lên ngón áp út cô.

Ngón áp út có dây thân kinh chạy đến tim, Trịnh Đinh Đinh rõ ràng cảm thấy

nhịp tim đập mạnh như sắp thoát ra khỏi lòng ngực. Dưới ánh mặt trời, cô nhìn anh quỳ một gối trước mặt mình, gối kia song song vơi mũi chân cô, thần thánh mà trang trọng, giống như hoàn toàn thần phục dưới chân cô

và chờ mong có được đáp án anh muốn.

"Nếu như em không đồng ý thì sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi lại.

Môi anh nhẹ nhàng lướt qua ngón áp út của cô, nghe được lời khiêu khích,

suy nghĩ một chút rồi nói: "Em không đồng ý thì sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này!"

Nhân lúc này, Trịnh Đinh Đinh mới nhìn bốn

phía xung quanh! Dương như cả hội chợ đã đứng xung quanh họ, tao thành

bán nguyệt, không còn khe hở.

"Em chỉ có thể đồng ý với anh. Sau đó, anh sẽ bế em ra ngoài!"

". . . . . . " Trịnh Đinh Đinh tức giận. "Rốt cuộc anh đang cầu hôn hay bức hôn?"

"Anh đang cầu hôn!" Ninh Vi Cẩn nói, "Chẳng qua nếu như em không đồng ý anh

sẽ tiếp tục thử những các khác, có lẽ sẽ càng kinh thiên động địa hơn!"

"Căn bản anh không có thành ý. Đây là anh đang tỏ vẻ như vậy. Anh quả thật quá giảo hoạt rồi!"

"Vậy thì anh cứ quỳ, cho đến khi em hết giận mới thôi!" Ninh Vi Cẩn ngước

mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh "Coi như là trừng phạt những lời nói trước kia

của anh!"

"Vậy anh cứ quỳ đi!" Trịnh Đinh Đinh xấu hổ, quay

đầu sang chỗ khác, lầm bầm, "Quỳ đến thiên hoang địa lão cũng không để

anh đứng lên đấy! Xem anh làm như thế nào!"

"Được, sẽ như em mong muốn —" Giọng nói của Ninh Vi Cẩn cực kỳ thong thả, chắc chắn, "Vậy anh sẽ quỳ đến thiên hoang địa lão!"

"Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh xoay đầu lại, dùng ánh mắt không thể tin được

mà nhìn anh. Mũi chân nhẹ huých vào đầu gối, "Anh là vô lại sao?"

"Nếu như vô lại có thể đạt được mục đích, anh rất vui lòng biến thành vô lại!"

". . . . . . "

Người đứng xung quanh càng lúc càng đông giống như sóng xô ngoài biển khơi

từng lớp từng lớp. Trịnh Đinh Đinh không còn cách nào ngụy trang bản

thân được nữa. Hốc mắt ươn ướt, ngón áp út run lên.

"Đừng

khóc, anh không ép buộc em. Anh sẽ đợi em cam tâm tình nguyện!" Giọng

nói của Ninh Vi Cẩn trở nên rất dịu dàng. Trong mắt đen sáng ngời, đôi

môi đang hôn tay cô cũng dừng lại, "Lần này, anh sẽ không thúc giục nữa, đợi bao lâu cũng được!"

Thiên Hoang Địa Lão: sánh ngang cùng trời đất.

HOÀN CHÍNH VĂN Mưa cuối thu đã tạnh. Trên mặt đất vương vất vài chiếc lá vàng nhẹ nhàng lay động trong vũng

nước mưa. Xe dừng ở phía đội diện Hội Quán. Ninh Vi Cẩn mặc một đồ vest

nhẹ nhàng bước xuống xe. Thư ký Khâu yên lặng đứng trước cửa hộ quán,

chứng tỏ đã đứng chờ một lúc lâu.

Dưới sự hướng dẫn của thư ký Khâu, Ninh Vi Cẩn đến gian nhà truyền thống. Đi lên tầng hai, đến căn phòng cuối cùng.

Trong phòng, vang lên tiếng ca kịch, đó chính là vở 《Tang Viên phóng thê》.

Giai điệu quen thuộc khiến Ninh Vi Cẩn nhớ lại. Mẹ anh – Ân Nghi rất

thích nghe Việt kịch, cũng thích nhất là vở này.

Vừa bước chân đi vào thấy Ninh Thanh Túc đang ngồi trên ghế salon, vắt chân chữ ngũ, đầu hơn cúi, hình như mắt cũng đang nhắm.

"Ông chủ!" Thư ký Khâu lên tiếng.

Ninh Thanh Túc nhạy bén mở mắt, lúc ngước mắt lên, trên khuôn mặt hờ hững

kia theo quán tính mà mang theo ý cười, vẫy tay với Ninh Vi Cẩn đang

đứng ở cửa: "Lại đây ngồi đi!"

Sau khi Ninh Vi Cẩn ngồi xuống, thư ký Khâu tự đi pha trà cho anh.

Nước trà được rót vào ly thủy tinh giống như mũi nhọn rồi dần dần chìm vào tận đáy. Nước trà có màu vàng hơi đỏ sáng.

Đợi đến khi thư ký Khâu rời khỏi phòng, Ninh Thanh Túc tắt máy thu thanh.

"Hôm nay gọi con đến đây vì một chuyện!" Ninh Thanh Túc hơi ngừng giống như

đang nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt bao trùm một chút phiền muộn, "Lúc con

còn bé, ba và mẹ con đã thương lượng. Đến khi con kết hôn muốn ba giao

cho con cuốn sổ tiết kiệm này. Vi Cẩn, hiện giờ con đã có đối tượng kết

hôn nên ba muốn thực hiện cam kết!"

Ninh Thanh Túc đứng dậy, đến trước giá treo quần áo, lấy một phong bì từ trong áo khoác màu đen. Sau khi trở lại chỗ ngồi, đặt phong bì lên bàn, đẩy tới trước mặt Ninh

Vi Cẩn.

"Không cần!" Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt nói, "Tôi không thiếu tiền, có thể nuôi sống bản thân và cô ấy!"

"Ba không phải xem thường con. Hơn ai hết, ba biết rõ thành tựu con đạt

được trong mấy năm nay. Nhưng đây là chuyện ba và mẹ con đã giao hẹn từ

trước. Ba muốn thực hiện nó!"

"Lời hứa này đã không còn ý nghĩa rồi!"

Ninh Thanh Túc nhíu chặt lồng mày. Ông hiểu ý Ninh Vi Cẩn, ông đã phá vỡ lời hứa của một người đàn ông thì cần gì giữ cam kết của một người cha làm

gì? Nghĩ đến đây, ông cảm thấy vô lực.

"Vi Cẩn, con nhất định phải bài xích, cự tuyệt gần gũi với ba sao? Giữa chúng ta chẳng lẽ không còn chút tình cảm cha con gì à?"

"Ba là ba tôi, cái thân phận này ai cũng không thể thay đổi được. Chỉ là

thân phận và tình cảm không giống nhau!" Ninh Vi Cẩn nói, "Nếu ba yêu

cầu tôi có tình cảm giống như những đứa bé khác với ba nó thì quả thật

rất khó."

Ninh Thanh Túc cười cứng ngắc, thẳng thắn thừa nhận sai lầm: "ba biết con đang trách ba trước ki