
anh những chuyện gì nữa?
Úc Thiên Thiên hằm hằm mà nhìn bóng lưng hai người cùng sóng đôi đi xuống
tầng, dậm chân. Cô cảm thấy giữa Yến Luật và Ôn Tửu rất không thích hợp.
Cô đi chùa Ninh Tâm cũng không phải là vì muốn theo dõi hai người, hoàn
toàn là muốn khiến Yến Luật cảm thấy ngột ngạt. Yến Luật đã không để cho cô thoải mái, cô cũng không muốn để cho anh thoải mái. Ai biết đến chùa Ninh Tâm, cô lại thấy được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Lúc Yến Thanh Ngọc bảo Yến Luật đi thắt lụa đỏ, anh vậy mà lại không nhúc
nhích, tuy rằng không nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng anh không nhận
cái lụa đỏ kia lại là sự thật. Theo lý, Yến Luật dẫn Ôn Tửu trở về nhà
gặp ông bà, thì chắc là đã có ý định muốn kết hôn với cô ta, vì sao lại
không nhận cái lụa đỏ kia để treo lên, vậy thì có chút không hợp lý.
Bình thường phụ nữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nóng vội nhất chính là
làm việc này, mặc dù nhà trai không bằng lòng thế nào, nhà gái cũng sẽ
bắt nhà trai đi làm. Thế nhưng mà lúc Yến Thanh Ngọc đi thắt lụa đỏ, Ôn
Tửu còn im lặng lôi kéo tay áo Yến Luật, có vẻ như là đang ngăn cản, lại nói tiếp, Ôn Tửu nói với hòa thượng kia, Yến Luật là ông chủ của cô ta.
Tuy rằng, khi cô ta vừa xoay người lại, lợi dụng giọng điệu như vui đùa để
giải thích cái xưng hô này, nhưng Úc Thiên Thiên lại không tin. Bởi vì,
từ sau khi Yến Luật bị cô đặt cho biệt hiệu “Tiểu Yến Tử”, chuyện đời
này anh căm ghét nhất, chính là bị người ta đặt biệt danh. Ôn Tửu thân
là bạn gái của anh, làm sao lại không biết chuyện này?
Úc Thiên Thiên càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cho nên mới không nhịn
được mà qua đây thăm dò Ôn Tửu. Tuy rằng Ôn Tửu đối đáp tự nhiên cẩn
thận, nhưng nghi hoặc trong lòng cô lại chưa hề tan biến.
Yến Luật đưa Ôn Tửu đi xuống tầng, vào bên trong phòng, thuận tay đóng cửa
lại, rồi cúi đầu nhìn xuống cô. Anh vốn có vóc dáng cao gầy, lại còn
đứng ôm cánh tay như vậy, giống hệt như một tòa núi.
Ôn Tửu lại giống như không có chuyện gì, ngẩng mặt lên nhìn anh, sắc mặt
vô tư trong sáng như người vô tội, dường như việc vừa thêu dệt anh, vốn
không phải từ miệng cô mà ra.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô: “Những lời cô vừa mới nói, có thể giải thích một chút không?”
Ôn Tửu nhẹ nhàng cười nói: “Câu nói nào? Tôi nói rất nhiều. Là những
chuyện đón tôi lúc tan tầm kia sao? Tôi cố ý nói như vậy, để cho cô ta
hết hy vọng mà, anh càng tốt với tôi, cô ta lại càng không có hy vọng,
không phải vậy sao?”
Yến Luật hít một hơi vào: “Tôi nói câu sau cùng.”
Tiện đường đón cô lúc tan tầm, kiếm cớ hẹn cô đi ăn cơm gì đó, này cũng thôi đi. Nhưng cô lại có thể nói, anh ngoại trừ trông đẹp mắt, còn lại cũng
không có gì.
Ôn Tửu ra vẻ hồ đồ: “Cô ta nhận thức anh chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài, câu nói này sao?”
“…”
Yến Luật rất không còn cách nào khác mà xoay người đi ra ngoài.
Ôn Tửu nén cười, đánh răng rửa mặt, nằm vào trong chăn, định bụng sẽ ngủ
trưa thật tốt. Một giấc tỉnh lại, Ôn Tửu phát hiện ra đã bốn giờ chiều
rồi, đứng dậy chải đầu, rồi đi xuống tầng.
Ông bà nội đều không ở đây, Tôn Mai nói bọn họ dẫn theo Hoan Hoan đi ra ngoài, đến nhà bạn bè chúc tết.
Ôn Tửu ngủ cả chiều, cũng định bụng đi ra công viên phía trước một lát, đi đến trước cổng lại nghĩ ra, Yến Luật đã từng nói, cho dù muốn đi chỗ
nào cũng phải nói trước cho anh biết. Vì vậy nhắn tin cho anh.
Một lát sau đã nhận được tin nhắn trả lời: “Cô chờ tôi xuống lầu.”
Ôn Tửu đành phải đứng ở hành lang chờ anh, không bao lâu sau, Yến Luật từ trên tầng đi xuống, đi đến trước mặt cô: “Đi thôi.”
“Anh cũng đi?”
Yến Luật liếc cô: “Cô biết rõ như hình với bóng là có ý gì đi.”
“Tôi định đi đến công viên trước mặt một chút, không đi đâu khác, một lúc sẽ trở lại.”
Yến Luật lạnh lùng nói: “Cô cảm thấy Úc Thiên Thiên nhìn thấy cảnh cô một mình đi tản bộ ở công viên, cô ta sẽ nghĩ thế nào?”
Ôn Tửu đành phải cười cười, đi với Yến Luật ra cổng.
Vừa ra khỏi cổng, Yến Luật đã khoác tay lên vai Ôn Tửu.
Yến Luật nghiêm trang nói: “Cửa sổ của cô ta đối diện với chỗ này, không cần xấu hổ, tôi sợ cô ta đang nhìn.”
Lòng bàn tay của anh lơ lửng giữa trời, chỉ có đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt
lên, loại tư thế nhìn qua như vô cùng thân mật, trên thực tế lại là xa
cách, khiến cho Ôn Tửu không hề cảm thấy áp lực, tựa như đôi khi cô cũng khoác tay lên vai Hứa Toản thôi.
Hai người đi xuống cầu đá, tiến vào trong công viên có cây cối che chắn, Yến Luật liền buông lỏng tay ra.
Ôn Tửu cũng bắt đầu thả lỏng, nhìn dọc theo con đường đá trong rừng, tuy
rằng là vào đông, nhưng trong công viên trải dài một màu xanh của cây
cối và bụi cỏ, cảnh vật vẫn đẹp đẽ như trước. Yến Luật duy trì khoảng
cách xa tầm hai ba bước chân, yên lặng đi theo cô.
Hai người đều không nói gì, thỉnh thoảng sẽ có chim sẻ bay qua trong công
viên im ắng, hạ xuống mặt đất để tìm thức ăn, nhìn thấy hai người đến
lại vội vàng nhảy dựng lên, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí vô cùng thú vị.
Ôn Tửu đi đến phía Đông Nam của công viên, phát hiện ra ở đây còn có một
hồ nước, bốn phía xung quanh đều là mộc