XtGem Forum catalog
Tiếu Vong Thụ

Tiếu Vong Thụ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324242

Bình chọn: 9.5.00/10/424 lượt.

hễ có gì không thích hợp thì phải lập tức tới đây báo ngay.” Tôi nhanh chóng gật đầu thưa vâng, thì ra là muốn tôi làm do thám.

Có vẻ như cái bộ dạng cung kính, vâng vâng dạ dạ của tôi hết sức thành công nên Hướng mẫu cũng không soi mói gì nhiều, cho lui. Tôi đi theo Tống mụ dạo khắp nơi một vòng, phát hiện ra trà trang này rất lớn, người hầu lại không nhiều, Kì lạ là không hề có một nha đầu nào, sau này chẳng phải tôi sẽ cô đơn lắm sao? Tôi vốn luôn muốn có một người bạn nơi khuê phòng, đầu tiên là nghĩ tới Kiến Mộc, lại bị lão thổ địa phá hoại, bây giờ muốn tìm một tiểu cô nương, bồi dưỡng đào tạo, xem thử thiếu nữ của trần gian thì sẽ có những suy nghĩ gì. Cũng là để tự kiểm điểm bản thân xem nữ thụ tinh tôi đây còn có gì thiếu xót. Thế mà tôi tìm hết một vòng, đến bóng dáng của một cô nương nào cũng không hề thấy. Tôi nhịn mấy lần, nhưng cuối cùng đành hỏi: “Tống mụ, trong phủ này sao không có nha đầu trẻ tuổi nào cả vậy?” Tống mụ trừng mắt nhìn, ngón tay béo múp dí lên trán tôi, hung dữ nói: “Cái thằng nhóc này, vừa mới tới đã nghĩ đến chuyện gì thế hả?” Tôi nghe xong, mới biết thì ra bà hiểu nhầm ý mình. Bây giờ tôi đang trong bộ dạng một gã giúp việc, lại hỏi về nha đầu trẻ tuổi thì có không trong sáng. Tôi đành giả bộ hồ đồ, cười hề hề. Thật là quá oan uổng đi.

Tống mụ thu tay lại, nói: “Cậu nên hết hi vọng đi, từ khi thiếu gia lên mười tuổi thì trong nhà liền không có tiểu nha đầu. Phu nhân nhà ta là đại tiểu thư con nhà làm quan trong kinh thành, đối với những chiêu trò của đám nha đầu trong phủ thì đã biết hết cả rồi, thiếu gia tuấn tú tài giỏi, thiên tư thông tuệ thì càng phải phòng ngự chặt chẽ.”

Nghe Tống mụ nói xong, nỗi niềm cảm thông thương tiếc của tôi dành cho Tử Thần càng không thể kiềm nén, có câu, người không phong lưu uổng đời trai, thật đáng thương cho Tử Thần, ngay cả cơ hội ‘nhà bên hồ, ngắm trước trăng’ cũng không có, thật đúng là phí hoài tuổi xuân, tấm lòng muốn làm bà mai bấy lâu nay chưa từng nổi lên nay bắt đầu hừng hực. Quả nhiên, so với làm một tên giúp việc thì tôi thích làm bà mai hơn. Đợi sau này khi quen thân với Tử Thần, tôi sẽ tìm hiểu người trong lòng anh, sau đó… há há. Tôi có thể kết thúc cái kiếp làm thân sai vặt này, cũng coi như là báo ân. Càng nghĩ càng thấy hoàn hảo, kiên nhẫn chờ đợi.

Một ngày ở Hướng phủ trôi qua thật nhanh, chớp mắt sắc trời đã ngả, tôi theo Tử Thần đến tiền sảnh dùng cơm, sau đó cùng Tống mụ xuống phòng bếp, ăn cùng đám người giúp việc xong, Tống mụ lại phân tôi mang một ngọn đèn lồng đến tiền sảnh để đưa Tử Thần trở về thư phòng, dọc đường đi tôi cảm thấy rất bất mãn đối với Tống mụ, anh ta lớn vậy rồi mà còn cần tôi dẫn về sao? Quả nhiên có kẻ sai vặt, không dùng cũng uổng.

Trăng tựa lưỡi liềm, bóng trúc mông lung.

Đột nhiên Tử Thần đoạt lấy chiếc đèn lồng trong tay tôi, đi lên trước. Tôi sửng sờ, này là chê tôi đi chậm sao, hừ, tôi còn đang thấy thương hại anh ta là người phàm, không nhìn ban tối được thì có.

Anh cầm lồng đèn cũng chẳng đi nhanh, tôi nghĩ, nếu để chủ nhân xách đền lồng coi bộ không ổn, bước lên trước muốn giành lại, không ngờ Tử Thần cản tay tôi, thấp giọng nói: “Để tôi.” Tôi còn định giằng lấy, nhưng ngại đụng tay anh, đành chịu. Cũng may, trăng không tỏ, chẳng kẻ nhìn.

Vào thư phòng, tội vội vàng đến trước án thư định châm đèn, nhưng Tử Thần lại cũng vừa lúc bước tới lấy đế đèn, cuối cùng đụng phải tay anh. Tôi còn chưa cảm thấy gì thì anh vội rụt tay như phải bỏng. Trong lòng tôi cảm thấy buồn cười, vị thiếu gia này thật đúng là việc gì cũng tự làm thành quen, chẳng lẽ tôi là tên giúp việc mua về để nhìn sao, về sau những việc nhỏ này cứ để tiểu nhân, xin người cứ đặt mắt trên mấy quyển sách kia là được rồi.

Cắm chân đèn xong, tôi mỉm cười, nói với Tử Thần: “Thiếu gia, tôi hầu ở ngay bên cạnh, ngài có gì phân phó chỉ cần gọi tôi là được.”

Tử Thần gật đầu, thấp giọng nói: “Hợp Hoan, cậu đi ngu sớm chút đi, hôm nay là ngày đầu tiên tới đây, hẳn là mệt chết rồi, tôi cũng không có việc gì cần đâu.”

Trong lòng tôi cảm thấy ấm áp, Tử Thần quả nhiên là một người rất thiện lương, đối với hạ nhân mà cũng quan tâm đến vậy.




Chương 21 : TRỮ HÒA TỰ

Đang say trong mộng đẹp đẹp là thế, bỗng có tiếng quát chói tai: “Hợp Hoan!” Tôi giật mình bật dậy trên giường, vươn vai, dụi dụi, cố trừng to mắt lên, như thể không làm gì cũng đã tự tỉnh táo! Chỉ thấy Tống mụ đang đứng sừng sững đầu giường như tòa tháp! Tôi vội vàng đứng lên, cười hì hì hỏi: “Quý bà có gì phân phó thế ạ?” Tống mụ chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Cậu nhìn xem đây là mấy giờ rồi, vậy mà vẫn còn ngủ, mua cậu tới đây làm thiếu gia hả?”

Tôi sợ hãi nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ, trong lòng hết sức lo lắng, cung kính lễ độ nhận lỗi.

Giọng điệu Tống mụ cực kì không thân thiện nói: “Nếu mà có lần sau thì cẩn thận da cậu nghe chưa! Mau xuống bếp ăn cơm đi, chút nữa phu nhân muốn đi hành hương, cậu cũng đi theo cho biết đường, sau này có chuyện gì cũng có thêm người!” Tôi vội vàng gật đầu hô phải, đi theo xuống phòng bếp, dọc đường Tống mụ cũng không nói gì n