
Lưu quản gia: “Người này là ai?” Lưu quản gia còn chưa kịp trả lời, Hướng mẫu liền nói: “Tới làm hạ nhân, mẹ từ chối không nhận rồi cậu ta rồi.” Tử Thần cúi đầu nhìn kĩ tôi, hỏi lại: “Mẹ có chỗ nào không vừa lòng à? Tìm cả tháng nay cũng chưa gặp được kẻ thích hợp, con thấy cậu ta cũng được mà.” Hướng mẫu nhíu mày: “Con nhìn cậu ta gầy yếu như thế, sao có thể hầu con đi dự thi được? Trên đường nó chăm sóc con hay là con chăm sóc nó?” Bấy giờ tôi mới hiểu thì ra Hướng mẫu muốn tìm một gã sai vặt là để bồi Tử Thần lên tỉnh đi thi. Quả nhiên nhìn tôi nhỏ con như vậy thì quả thật không thể gánh nổi hành lí, không đi được đường xa. Tôi đi theo Lưu quản gia bước nhanh ra ngoài, không ngờ Tử Thần lại chắn ngay trước, nói với Hướng mẫu: “Chính là cậu ta. Nếu cứ theo tiêu chuẩn của mẹ, e rằng tới năm sau cũng không tìm được người thích hợp.”
Hướng mẫu một lần nữa đánh giá tôi ba vòng, muốn nói lại thôi, lộ ra ba phần bất đắc dĩ, thở dài, bảo: “Tùy con vậy, ở cái nơi nhỏ bé này, muốn tìm cũng không có một kẻ tôi tớ cho vừa lòng.”
Tử Thần quay đầu nhìn tôi, Lưu quản gia vội vàng chọt tôi một phát, nhắc tôi tạ ơn, trong lòng vừa thầm cảm kích Lưu quản gia nhắc nhở, vội vàng cúi đầu cảm ơn sau đó theo ông ta ra sân sau.
Chương 20 : BẮT ĐẦU LÀM VIỆC
Lưu quản gia phân công cho rất nhiều việc khiến tôi cực kì hối hận, chỉ muốn hóa gió biến đi. Trong lòng niệm hai mươi ba chữ nhẫn, cắm cúi bắt đầu từng việc, từng việc một.
Lưu quản gia khoanh tay đứng một bên nhìn, tôi hiểu ông ta đang muốn thử thách khả năng của mình, tiếc là từ khi thành người thì nào có làm qua những việc này, đương nhiên là vừa chậm chạp vừa hậu đậu, lại vụng về. Tôi tự cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn ông mau chóng rời đi, để tôi biến phép làm cho xong. Chỉ mỗi Lưu quản gia rất trung thành và tận tậm với nhà họ Hướng, hai con mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi, không hề có ý định dời khỏi. Tôi có chút hối hận, cái việc làm hạ nhân này thật xa lạ, xem ra ba ngày hai bữa bị chỉnh là cái chắc rồi đây.
Tôi đang lo lắng cho con đường tương lai của mình, bất chợt nghe một giọng nói từ bên tai: “Lưu quản gia, bảo Hợp Hoan tới thư phòng tôi mau.” Tôi vui đến không kiềm chế được ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là cứu tinh tới. Tử Thần thiếu gia vẻ mặt tươi rói, nhìn tôi cười hớn hở.
Tôi thầm niệm mấy tiếng A di đà phật, lập tức quẳng hết những việc đang làm, cun cút đi theo vị cứu tinh. Vào trong thư phòng, Tử Thần ngồi xuống, tươi cười hớn hở, nhìn tôi rất vui. Đầu tiên anh nhìn tôi vài vòng, có chút ngờ vực rồi vui vẻ hỏi thăm: “Hợp Hoan, cậu vốn ở trên núi trồng chè sao? Có chị em gái nào không?”
Tôi cảm thấy hơn buồn bực, đáp: “Tiểu nhân đích thị là nông dân trồng chè bản địa, nhà không có chị em gái nào.”
Tử thần à lên một tiếng, sau đó lại quan sát tôi lần nữa. Trong lòng tôi có chút bất an, sợ anh nhận ra mình, có điều chỉ là tưởng tượng là thôi, hai năm trước chỉ là nhìn qua, làm sao anh ta có thể nhớ được, huống chi bây giờ tôi đang cải trang nam tử, trông hoàn toàn giống một tên sai vặt.
Anh tinh tế nhìn tôi vài lần, bỗng sắc mặt đỏ ửng, không xem nữa, quay đầu nhìn ra hàng trúc ngoài cửa sổ. Tôi có chút khó hiểu, không lẽ vị thiếu gia này gióng trống khua chiêng gọi tôi tới chỉ để hỏi có chị em gái hay không thôi sao? Không phải là muốn tìm tên sai vặt à, hay còn thiếu nha đầu chăng? Tôi không nhịn được đành hỏi: “Xin hỏi thiếu gia còn gì phân phó nữa không?” Tử Thần quay đầu lướt nhanh nhìn tôi, trong mắt lấp lánh ánh nước, khóe miệng còn vương chút ý cười: “Không có gì, tôi cũng đã nói qua với mẹ, cậu không cần phải làm việc nặng, chỉ cần mỗi ngày theo tôi là được.” Dứt lời, quay đầu đi, tiện tay cầm lên một quyển sách.
Tôi đứng một bên, chờ anh có gì phân phó không, đợi cả nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, trong lòng cười thầm, xem ra vị thiếu gia này không hay dùng người hầu bên cạnh, không biết nên sai bảo kiểu gì đây mà. Buồn cười là chỗ anh ta còn câu nệ hơn cả tôi, ngồi yên một chỗ đọc sách. Nhưng mà cũng lo lắm, trong lòng tôi băn khoăn liệu anh còn nhớ hay không, mà cũng phải nói, đằng nào anh cũng đứng nhất trong kì thi tú tài, có khi nào hễ gặp qua là không quên được chăng? Cứ như thế, suy nghĩ suốt cả buổi trời, phát hiện ra, Hướng thiếu gia ngoại trừ lật sách, cũng chẳng hề ngáp lấy một cái, trong phòng yên tĩnh khiến tôi thấy rất là buồn chán, đưa mắt nhìn trên dưới trái phải một vòng giết thời gian. Bỗng thấy Tống mụ đi tới, làm lễ với Tử Thần, sau đó nói với tôi: “Hợp Hoan, phu nhân muốn cậu đi qua.” Tôi cảm thấy căng thẳng, vội vàng gật đầu, đi theo Tống mụ đến tiền sảnh. Vào cửa, chỉ thấy Hướng mẫu vẫn còn ngồi yên ngay tại vị trí ban nãy, cau mày, không biết là đang phiền lòng chuyện chi. Tôi vội vàng hành lễ, vẻ mặt kính cẩn, vừa mới đến, vẫn là phải cẩn thận mọi chuyện thì hơn. Hướng mẫu gật đầu, bảo: “Mai này cậu đi theo thiếu gia, hầu hạ cho cẩn thận. Thiếu gia là một cậu chủ tốt, từ nhỏ vốn thiện lương, chỉ là còn trẻ tuổi, không tránh có chút ham chơi, mấy tháng nữa là tới kì thi Hương, cậu phải chú ý quan sát,