
trở về?
Hắn hoài nghi nheo mắt lại trông thấy vẻ mặt ủ rũ của Vọng Nguyệt, thất vọng
rồi lại khó nén vui sướng, hắn trong lòng biết là đã xảy ra chuyện gì.
Cái nha đầu ngốc này không đợi đội ngũ đón dâu đến đón, chính mình ngốc mang
theo bọc đồ tới cửa, nàng lúc này ngược lại đem lời hắn nói nhận thức! Lần này
Thường Hoan như thế nào lại nhẫn tâm như vậy?
“Gia... Cô nương đến đây.” Vọng Nguyệt khuôn mặt muốn khóc lại muốn cười, khá
buồn cười.
La Khiêm mở cây quạt ra lộ ra hai mắt lạnh lùng nhin nàng, “Đã đến đây rồi, có
cần thiết phải khua chiêng gõ trống sao? Làm cho bổn vương không thể ngủ.”
Thường Nhạc hai tay ôm bọc đồ, đứng ở cửa chính chỗ hướng gió, gió xuân se lạnh
thồi vào xuân phục (quần
áo dùng cho mùa xuân) làm nàng có chút
phát run.
“Khiêm...”
“Nàng xứng gọi tên bổn vương sao?”
Nàng mới mở miệng đã bị đánh gãy. Thường Nhạc liếc nhìn hắn, nhìn ra tâm tình
của hắn không tốt.
Vọng Nguyệt đặc biệc đứng ở sau lưng Thường Nhạc, vì nàng chắn gió, nhanh chóng
vì nàng mở miệng: “Gia, hiếm thấy cô nương trở lại——”
“Ngươi câm mồm! Đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Tên hành sự bất lực!
“Khiêm, chàng không cần phải mắng Vọng Nguyệt... Lục gia.” Nàng thấy ánh mắt
hắn hung hăng trừng tới, mới sửa lại miệng. Mặc dù có Vọng Nguyệt chắn gió lạnh
ở cửa ra vào, nhưng nàng nhịn không được run lên một cái.
“Đứng ở nơi đó làm cái gì? Đứng vào một góc, đừng chặn tia sáng của bổn vương!”
La Khiêm nhìn thân mình nàng co rúm lại, thấy vậy tức giận, mới là đầu mùa xuân
mà thôi, mặc cái gì xuân phục!
Thường Nhạc cúi đầu lặng lẽ đi đến một góc, thật vất vả mới nhịn cười, ngẩng
đầu lên, cùng Vọng Nguyệt im lặng nháy mắt, chỉ thấy Vọng Nguyệt vội vàng đem
hai cánh tay dấu ra phía sau, trên tay là đang cầm một cái áo choàng.
Nói cô nương bản tính rất cởi mở vui vẻ, vẫn luôn có thể tiếp nhận đề nghị của
hắn. Hắn cam đoan có hắn ở một bên nghĩ kế, âm thầm hỗ trợ, không tốn bao nhiêu
thời gian, chủ tử đối cô nương thái độ sẽ mềm dần, người có tình sẽ đến được
với nhau.
“Gia, cô nương sáng sớm đến đây còn chưa uống thuốc, tiểu nhân xuống dưới nấu
thuốc.” Vọng Nguyệt lui ra ngoài.
La Khiêm nhìn qua ngoài cửa sáng sớm từng trận gió bắc thổi đến, xoay người lên
lầu, lạnh lùng nói xuống một câu: “Theo ta lên!”
“Vâng... Lục gia.” Tuy nhiên mấy năm qua đều kêu như vậy, nhưng sau khi trí nhớ
khôi phục, gọi như vậy thật không tự nhiên.
Thường Nhạc đi theo sau lưng hắn lên lầu.
“Đem hành lý bỏ xuống.” Hắn đi vào trong phòng.
“Để ở chỗ nào?” Nàng theo thật sát phía sau hắn.
“Đi về phòng nàng, cái này còn dùng ——” hắn không có ngờ tới nàng liền dán tại
phía sau hắn đi, đột nhiên xoay người, đem bọc đồ nàng đánh rơi không can hệ
nhưng cánh tay suýt nữa đánh vào đầu nàng, may mắn nàng tránh ra, nhưng không
cẩn thận trượt chân, thiếu chút nữa té ngã. Hắn vội vàng dùng tay kéo nàng, hổn
hển quát: “Nàng còn đang uống thuốc, đừng tưởng rằng nàng toàn bộ tốt lắm, thật
lỗ mãng!”
Hắn hai tay gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, tuy nhiên nghe thấy hắn tức
giận mắng, khóe miệng nàng cong cong, im lặng nằm trong lòng ngực của hắn.
La Khiêm phát hiện thái độ của nàng, hai tay ôm chặc một hồi do dự, cuối cùng
vẫn là đẩy ra nàng, mở miệng, “Trở về gian phòng của nàng, không có mệnh lệnh
của bổn vương không cho phép ra ngoài!”
Nàng nụ cười mất đi, ngắm nhìn hắn bóng lưng lãnh mạc nghiêm khắc.”Khiêm, nếu
như ta đều nghe theo lời chàng, đủ làm chàng hiểu ý vừa lòng, chàng sẽ vui vẻ
sao?”
Nếu như hắn biết, nàng cam tâm đem mình khóa trong phòng nhỏ kia, chờ đợi hắn
tùy thời gọi đến. Nhưng là chỉ sợ nàng thuận ý của hắn, ngược lại sinh ra hành
hạ hắn...
“Những lời này của nàng là có ý gì?” La Khiêm quay người lại, lạnh lùng nhìn
chằm chằm nàng. Nhìn nàng khuôn mắt nhỏ nhắn trắng nõn một chút ủy khuất đều
không có, trong mắt phượng mọc lên ánh sáng dịu dàng, một bộ xem thấu hắn, bao
dung thái độ của hắn, thấy hắn không hiểu nổi giận, giận quá thành cười, “Hừ...
Tiểu Nhạc, nàng cho rằng bổn vương còn yêu nàng, vẫn như cũ không phải nàng thì
không thể sao? Nàng cho rằng bổn vương giống trước đây yêu thương nàng, sủng ái
nàng —— nàng thật đúng là không biết xấu hổ!”
Thường Nhạc nhìn trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn chợt lóe rồi biến mất...
Hắn ánh mắt thâm thúy trừng mắt nhìn nàng, chờ nhìn hắn đối với nàng tạo thành
thương tổn nổi lên mặt của nàng.
Hồi lâu, nàng chính là đứng bất động, lòng của hắn không hiểu cảm thấy xao động
lên.
Nàng chậm rãi cúi đầu xuống, khom người nhặt hành lý lên, ôm ở trước ngực, khóe
miệng nàng gợi lên, thanh âm ôn nhu đối với hắn nói: “Khiêm, ta yêu chàng.”
Hắn yết hầu chuyển động, sửng sốt một chút, đang muốn lạnh lùng chế giễu nàng,
lại xem nàng tự mình đa tình nói xong lời, liền ôm hành lý đi vào phòng nhỏ...
Nha đầu ngu xuẩn!
La Khiêm một hồi tức giận lên, hung hăng đạp ngã cái ghế.
***
Phượng minh hiên độc nhất vô nhị chế tác ***
Đêm dài vắng người, trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng từ trên giường ngồi dậy, ngồi
ở mép giường một hồi lâu, thẳng đế