XtGem Forum catalog
Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322771

Bình chọn: 10.00/10/277 lượt.

ránh khỏi lưu lại một ít "Chất lỏng" phía trên đó.

Cô đã cố gắng hết sức mình chà đi chà lại chiếc giường cực kỳ lớn đó rồi, đầu tiên cô dùng giấy dụng cụ chùi sạch sẽ cho hết chỗ có vết bẩn, sau đó cô dùng nước tẩy rửa ra sức chà xát bằng tay, sau đó lịa dùng một lớp khăn giấy thật dày hút thật khô lớp nước trên đó, cuối cùng mới lấy máy sấy sấy thật khô chỗ đó, làm cho nó "Cố hết sức" khôi phục nguyên trạng như cũ.

Nhưng mà, phiền toái nhất lại chính là người đàn ông chẳng có việc gì kia ——

Cho dù cô đã mở cửa sổ ra, để cho mùi hôi trong phòng anh ta tản đi, thế nhưng người đàn ông đó từ đầu tới cuối vẫn kiên trì nói là trong phòng còn có mùi là lạ, tối nay anh ta không cách nào ngủ ở trong cái phòng tràn ngập mùi lạ đó mà ngủ được, nên cô phải bất đắc dĩ đành phải nhượng bộ anh ta để anh tiến dần từng bước một, bây giờ. Anh ta đang ngủ ở trong căn phòng luyện múa bảo bối của cô.

Nghi đến trong phòng của mình có một người đàn ông khác nữa, thì cô lại không nhịn được sởn cả gai ốc lên, nghi người nghi quỷ, nhưng cô vẫn có cảm giác muốn ngủ, nếu không phải là cô không có biện pháp để đối phó ngày mai còn phải tới dọn dẹp – cô có lẽ là quá xúc động mới đáp ứng anh ta, giúp anh ta dọn dẹp gian phòng giống như đã từng bị bom nỏ tung vậy, căn nhà tồi tệ đến mức không có một chỗ nào được xem là sạch sẽ.

Đúng lúc Kỷ Lục Đề đang mê man chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, khi đó "Thục nữ" đang yên ổn nằm sấp ở bên cạnh chân cô thì có tiếng gõ của bỗng nhiên vang lên làm người ta gần như bật ngược người lên, trong nháy mắt đã thành công đem cơn buồn ngủ của cô đuổi đi một chút cũng không chừa lại!

"Thục nữ" là nhạy bén chui vào dưới chăn của cô ẩn nấp, phản ứng so với cô còn căng thẳng hơn nhiều.

Cô ngừng thở, hốt hoảng nhìn chằm chằm cánh cửa kia như ngoài đó là một con yêu quái vậy, vơ lấy chiếc chăn trên giường che kín từ chóp mũi trở xuống, chỉ sợ ngoài yêu quái ngoài đó sẽ phá cửa xông vào bắt người.

"Kỷ Lục Đề, cô đã ngủ chưa?" Hạ Lan Bình dùng sức gõ cửa, giống như không đem cô đánh thức dậy thì không cam lòng.

"Có, có chuyện gì sao?" Trời ơi! Giọng nói của cô không thể khống chế được mà phát run!

"trong phòng luyện múa trống rỗng, cô nói xem làm sao tôi có thể ngủ được? ít ra cô cũng cho tôi một cái chăn và gối đầu cho tôi chứ?” Cuối cùng, anh ta còn lấy âm lượng mà cô tuyệt đối có thể nghe được, ồn ào nói: "Đây mà cũng được coi là tiếp khách sao?"

Cô xem anh ta là khách lúc nào chứ! Cô nhíu đôi mày xinh đẹp lại. từ trước đến nay có vị khách nào không mời mà đến sao? Cô nghĩ thầm trong, mà cô sống từ trước đến nay trong hai mươi tư năm, anh ta chĩnh là người đầu tiên như vậy!

Cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng cô vẫn lấy một chiếc chăn mỏng và một chiếc gối dự trữ ra, cô di chuyển khó khăn đi đến bên cạnh cửa, xõa tung chăn với gối đầu chống đỡ lên tường, rồi đưa tay kéo cửa ra, đưa tất cả các vật phẩm cần thiết cho anh.

Hạ Lan Bình nhếch mày lên, đón lấy tất cả vật phẩm mà cô đưa ra ôm vào trong, cánh tay còn lại vươn ra giữ chặt cô. "Này, tôi đói bụng rồi."

Kỷ Lục Đề chớp chớp mắt. "Xin lỗi, anh vừa nói cái gì?" Cô cho rằng mình đã cung cấp chỗ để anh ta ở đã là quan tâm hết mức rồi, không ngờ yêu cầu của anh ta lại vượt qua phạm vi tưởng tượng của cô!.

"Tôi nói là bụng của tôi đang rất đói." Dường như sợ cô nghe không hiểu, anh ta còn vỗ vỗ phần bụng dưới rắn chắc của mình nữa.

"Hạ tiên. . . . . . Hạ Lan tiên sinh, cô hít vào một hơi, ánh mắt dĩ nhiên nhìn theo động tác của anh ta nhìn về phía dưới bụng, cũng chán nản vì mình luôn quên anh ta có họ kép."Hình như tôi nhớ là tôi không có nghĩa vụ phải cung cấp bữa tôi cho anh.”

"Haz, với giao tình của chúng ta, còn cần thiết phải so đo nhiều như vậy ư?" anh ta nở một nụ cười, không keo kiệt một chút nào mà tăng cường phóng ra toàn bộ sóng điện từ đối với cô.

"Giữa tôi và anh không hề có một chút giao tình náo cả!" cô gần như là muốn hét lên với anh ta!

"Không có sao?" Anh nhếch mày lên, tròng mắt đen lười biếng nhìn cô sau đó dừng lại như có điều suy nghĩ khiến cho đôi môi đỏ mọng mê người của cô hơi phát run."Tôi không ngại nhắc nhở cô . . . . ." .

"Không!" Quên hết lễ tiết cùng những điều được dạy bảo đi, cô lần đầu tiên cắt đứt lời nói của người khác khi họ chưa nói xong ."Tôi có thể xuống phía dưới cho anh ăn." Cô lo sợ hành động khác thường của anh ta lại xuất hiện, cô bỗng nhiên nhớ đến trong bếp còn dư một ít sơi mì.

"Phía dưới" cho tôi ăn? Hạ Lan Bình không đứng đắn lắm trong đầu tự động đem lời nói của cô suy diễn ý nghĩa gian ác khác, anh bật cười lắc đầu, tin tưởng cô ấy là một người đơn thuần, tuyệt đối có ỹ nghĩ cực kỳ gian ác như anh vừa rồi.

"Không được sao?" Quả nhiên, thấy anh lắc đầu, cô lại hiểu lầm ý của anh, chỉ là sai lầm không phải như sai làm kia mà anh nghĩ, suy nghĩ của cô tuyệt đối đơn thuần giống như một tấm vải trắng, không nhiễm một hạt bụi nào."Nhưng trong nhà tôi hiện giờ chỉ có sợi mì. . . . . . Nếu không thì nấu cháo, có được không?" Thật may là nhà cô còn có một ít dưa chuột muối.

"Cũng được." Anh nhún v