XtGem Forum catalog
Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tiểu Thất, Chậm Đã!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

ho người đưa thư về nhà báo một tiếng, chờ ta mặt bớt sưng sẽ tự trở về."

Tống Lương Trác nhìn bên mặt nàng còn sưng có chút áy náy. Hắn không đánh nữ nhân, nhưng là hắn chưa từng thấy qua có người làm người khác bị thương còn cứng cổ kiên quyết không thừa nhận. Đến cuối cùng cũng không thừa nhận, còn nói “Ta đẩy nàng thì thế nào? Tri huyện đại nhân có năng lực cũng đem ta đẩy xuống đi!”

Hắn biết nàng không phải là người ôn lương hiền thục, nhưng lại không nghĩ tới có thể khóc lóc om sòm, làm sao cũng không ra dáng một tiểu thư. Hắn nhất thời tức giận liền ra tay đánh nàng.

Kỳ thật khi Tống Lương Trác ra tay liền cảm thấy rất hối hận. Hắn cưới nàng mặc dù không phải thực sự vừa lòng, nhưng hắn biết nàng có cảm tình với hắn, biết tuy rằng hành vi của nàng có chút thô bạo, nhưng tính tình ngay thẳng. Còn phải nói là không có người buộc hắn phải cưới mà là chính hắn tự tới cửa cầu hôn không phải sao? Mặc kệ như thế nào, hắn nên cho nàng một cuộc sống thoải mái trọn vẹn.

Tiền Tiểu Thất thừa dịp Tống Lương Trác sững sờ liền nhìn lén vài lần, phát hiện tiểu tử này quả thật là xem rất được, nhưng cũng không đến mức ngay cả phu nhân bác gái đều mê hắn? Tiền Tiểu Thất hơi hơi mị mắt, trước mắt liền xuất hiện một bộ hình ảnh.

Thương đông thương đông thương, một bác gái trên mặt đầy nếp nhăn ngồi trên khung cửa sổ tửu lầu cầm chiếc khăn bất chấp nguy cơ ngã xuống đất, mị thanh kêu: "Tống quan nhân, tống quan nhân nhìn ta xem, ta thật nhớ đại nhân muốn chết!"

Tùng xèng tùng tùng xèng, Tống Lương Trác mị nhãn như tơ liếc nhìn, ánh mắt thấy hình ảnh bác gái, thật là mất hồn mà hôn mê bất tỉnh.

Tiền Tiểu Thất nhấc chân đá đá bác gái... Ha ha, thực, hôn mê!

Tiền Tiểu Thất miệng cười, Tống Lương Trác không được tự nhiên khụ một tiếng, ôn nhu nói: "Thuốc uống tốt không?"

"A? Tốt!" Tiền Tiểu Thất hoàn hồn, quét mắt nhìn cái bàn, rót một ly trà đưa cho Tống Lương Trác.

Tống Lương Trác thở dài, "Uống trà không thể uống như thế"

"A." Tiền Tiểu Thất nhìn chén trà pha từ toái lá trà, thở dài nói: "Tống tri huyện thật sự là tiết kiệm, uống trà được pha từ toái trà."

Một nữ nhân khoảng bốn mươi tươi cười đi đến, Lục Liễu trước đó có nói cho Tiểu Thất biết đó là Phùng mẫu, luôn luôn làm việc tại Tống phủ, được cho là có chân rết.

Phùng mẫu cười nói với Tống Lương Trác: "Thiếu gia, thân mình của Nhược Thủy tiểu thư không thoải mái, muốn mời thiếu gia qua xem." Dứt lời còn ý tứ hàm xúc nhìn thoáng qua Tiền Tiểu Thất.

Tiền Tiểu Thất bị Phùng mẫu liếc mắt nhìn liền nổi một trận da gà xua tay nói: "Đi thôi đi thôi, Tống tri huyện đi thong thả."

Tống Lương Trác nghe thanh âm ‘Tống tri huyện’ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không biết nói như thế nào, nàng giống như trước kia kêu mình là Tống tri huyện.

Tống Lương Trác hướng Tiền Tiểu Thất gật đầu xin lỗi, đứng dậy ra khỏi phòng.

Tiểu Thất không biết rốt cuộc đáy lòng là phẫn uất hay như thế nào nữa. Tống Lương Trác ánh mắt kia rõ ràng nhìn nàng chỉ thấy chướng mắt thôi! Tiểu Thất rầu rĩ nghĩ, trước kia mình bị mỡ heo che mất tâm sao? Làm sao có thể kiên trì đuổi theo một nam nhân không thích mình? Thật sự là ma chứng!

Lục Liễu không phải nói nàng cũng có vài phần sắc đẹp sao? Tìm người yêu mình hẳn cũng không phải việc khó! Không biết cũng không có khả năng có thể hỏi các tỷ tỷ ở nhà!

Tiểu Thất vỗ cái trán, tự trách mình làm sao lại biết bản thân mình có các tỷ tỷ. Ngẫm lại dù sao cũng đã cùng nhau sinh hoạt mười bảy năm, cho dù là quên mọi việc thì theo bản năng cũng nhớ rõ người thân của mình. Tiểu Thất chậc chậc miệng, thầm nghĩ, xem ra cảm tình đối với Tống tri huyện cũng không phải thật sâu đậm, bằng không làm sao có thể không nhớ rõ mọi việc? Khẳng định trước kia là trúng tà.

Người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều, cái gọi là người một nhà, kỳ thật chính là ba người. Tiểu Thất cắn chiếc đũa liếc mắt nhìn người ngồi gần Tống Lương Trác - Ôn Nhược Thủy có chút hâm mộ, trong lòng bắt đầu tính toán khi nào thì có thể tìm được một người nam nhân để dựa vào gần như vậy nhìn thật sự là một đôi trai tài gái sắc rất xứng đôi. Nàng - Tiền Tiểu Thất khi nào thì cũng có thể trở thành "Trai tài gái sắc”?

Ôn Nhược Thủy liếc mắt một cái, đắc ý hất cằm gắp đồ ăn cho Tống Lương Trác.

Đồ ăn vốn không nhiều, Tiền Tiểu Thất nhìn đồ ăn ít ỏi cứ chạy vào trong bát của Tống Lương Trác có chút đau lòng. Cũng không dám suy nghĩ nhiều vội vàng vùi đầu ăn cơm, vốn muốn đem dĩa thịt nướng duy nhất chiếm trước, nhưng cánh tay vừa vươn tới liền nghĩ tới chính mình bị mỡ heo che mất tâm, nên cánh tay sửa đổi phương hướng tiến đến dĩa rau xanh.

Động tác này ở trong mắt của Ôn Nhược Thủy cùng Tống Lương Trác lại có một ý nghĩa khác.

Trên mặt Ôn Nhược Thủy hiện lên vẻ ghét bỏ nhăn mặt, nhìn Tiểu Thất mồm to ăn cơm nói: "Cô nương thật đúng là ăn rất được!"

Tiểu Thất mắt trợn trắng hờ hững. Tiểu Thất rốt cuộc không có động đũa vào dĩa thịt nướng kia, Tống Lương Trác nghĩ đến nàng vẫn nhớ tới việc bị mình giáo huấn lúc trước, mang theo chút áy náy gắp một khối thịt ba chỉ bỏ vào trong bát T