
hược, cũng không nhiều lời, chỉ hỏi một câu.”Tiểu Nhược, mấy năm nay con có khỏe không?”
Đúng là chỉ một câu này, đã khiến cho Tiểu Nhược muốn đầu hàng, trong lòng trào dâng niềm chua xót đã lâu, đúng vậy, những năm này, cô cũng tạm ổn, cuộc sống xa xứ, mặc dù là rất tự do, không có người quản thúc , một cuộc sống hoàn toàn mới được làm công việc yêu thích của mình, cuộc sống bận rộn cuốn cô theo vòng xoay của nó lấp đầy những khoảng trống, chỉ vào những đêm khuya thanh vắng, trí nhớ liền ùa về không thể khống chế, mỗi lần gặp cảnh trời mưa lòng cô lại cảm thán không thôi . Hai năm phiêu bạt lại bị một câu nói bình thường đến mức không thể bình thường hơn khiến cho cô thức tỉnh.
Không nhịn được, đầu hàng Tiểu Nhược như chim vaod trong vòng ôm ấm áp của bà, nhẹ nhàng gật đầu, che giấu hàng nước mắt sắp cuồn cuộn tuôn rơi, “Rất tốt, con rất khỏe, thật sự rất tốt – -” chỉ là đôi khi sẽ nhớ đến mọi người – -
“Đứa trẻ ngốc – -”
Kỳ thật tiểu Nhược không nói, Thẩm mẹ cũng đã biết chuyện năm đó người đau khổ nhất là Tiểu Nhược, sự kiện ô long lớn như vậy, đến khi bà biết được cũng rất đau lòng, không những cùng lúc mất đi đứa cháu nội ngày đêm mong mỏi, còn mất đi người con dâu bà rất yêu thích, năm đó bà cũng có phần sai, bởi vì mấy năm trước không có xử lý tốt sự kiện kia, mới xảy ra những chuyện phát sinh về sau này. Nhưng hiện tại Hạo Ngôn đã tìm được Tiểu Nhược rồi, như vậy cũng không nên để sai lầm nối tiếp sai lầm, cho nên khi Hạo Ngôn không tình nguyện gọi điện thoại tới , bà liền sửa lại lộ trình, đi vòng qua Paris đến đây, nếu đã con trai có lòng cứu vãn , bản thân mình không giúp thì quả thật là nhẫn tâm.
“Tiểu Nhược, con còn coi ta là mẹ chứ – -” Thẩm lão phu nhân vỗ về bờ vai Tiểu Nhược, không xác định hỏi .
“Dạ? – -” Tiểu Nhược còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không để ý tới câu hỏi bất ngờ của bà, nhất thời không nghe rõ.
“Tiểu Nhược, nếu con còn coi mẹ là mẹ của con thì hãy về nhà đi, nơi đó vốn là nhà của con.” Thẩm lão phu nhân kiên định nói thêm một lần nữa, trong mắt hiện rõ hàm xúc ý tứ cầu xin.
Lần này Tiểu Nhược đã nghe rõ ràng, lui lại một chút, nhìn lên khuôn mặt hiền từ của mẹ chồng trước mặt, trong đầu vang lên câu nói kia “Về nhà đi “, xem ra cô mẹ chồng đã biết rõ mọi chuyện. Cũng chỉ có một người có thể nói cho bà biết. Cô từ manh mối nhỏ này đã có thể nhìn ra, này, Thẩm Hạo Ngôn này, bị cô từ trối không cho vào nhà, ngược lại hướng mẹ chồng cô cầu xin giúp đỡ?Thật sự là biện pháp hay nha.
“Con, con – -” vốn định tâm địa cứng rắn cự tuyệt, lại chứng kiến vẻ chờ mong trong đôi mắt kia, vùng vẫy lại quay cuồng rối loạn, lời nói ra đến cửa miệng lại biến thành từ “Vâng.”
Thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ thốt ra được một từ . Cô thừa nhận, cô đã hoàn toàn bị đánh bại, vốn cũng không phải là người kiên định, mà trong sâu thẳm trái tim cô luôn khao khát một mái ấm như vậy , cho nên cũng bởi vì một câu nói kia ” Về nhà đi nơi đó vốn là nhà của con.” Cô liền hoàn toàn bại trận, tước vũ khí đầu hàng! Một khắc trước cô còn dương dương tự đắc, một khắc sau liền phải xách valy đi. Cô còn đang do dự không biết có nên vào hay không, mẹ chồng liền mở miệng giục cô:
“ Tiểu Nhược, vào nhà đi con, mẹ còn có việc, cùng mấy người bạn già hẹn đi uống trà, mọi người đang chờ mẹ rồi, mẹ đi đây…” Tiểu Nhược nhìn theo bóng dáng chiếc xe kia với vẻ mặt đau khổ.
Đúng lúc này, cửa nhà lại được mở ra, Thẩm Hạo Ngôn đưa tay xách valy cho cô, hơi khẽ cau mày, nhìn nhìn cái túi bé tí ti kia, có chút bất mãn nói:
“Ít vậy…”
“Anh….” Tiểu Nhược nổi cáu, người này có ý gì?
Một hồi sau lại nghe hắn nói:
“Không sao, đồ có thể mua thêm, người đến là tốt rồi!”
Tiểu Nhược không tình nguyện trở về, cô là thân bất do kỉ! Cô thật sự không muốn đến, không muốn nhìn thấy hắn, nếu như có thể cô sẽ…
Nhưng lời nói tiếp theo của Thẩm Hạo Ngôn lại làm cho cô muốn té ngửa:
“Xem đi, em quả nhiên đấu không lại anh, còn muốn trốn? Tỉnh lại đi!” nói xong, lại còn âm trầm nở nụ cười. Tiểu Nhược tức giận, máu dồn lên đến não, bất chấp hình tượng, giằng valy từ trong tay hắn nhanh chóng đi ra cửa.
Thẩm Hạo Ngôn thấy vậy, liền bắt lấy cánh tay cô, nghiến răng nói:
“Em còn muốn trốn? Còn không ngoan ngoãn phải không?”
“Buông ra, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh” Giãy giụa, tay cầm hành lý đã mỏi nhừ, tay kia lại còn bị hắn kéo tới kéo lui, haizz, xem ra cô không thể đọ sức với người này được. Cô cũng thật sự ảo não, không hiểu tại sao mình lại tức giận, chỉ là thấy thái độ của hắn đáng ghét, không muốn khuất phục nữa, không muốn nghe theo lời sắp xếp của hắn nữa, trước kia chịu đựng như vậy là đủ rồi.
“Được lắm, hai năm trước em tức giận bỏ đi, chỉ để lại một tờ đơn li hôn bắt anh phải thu dọn tàn cục, hai năm sau gặp lại, em lại học được chiêu mới, dám đem anh ném qua vai, hử? Thật là tốt nha, không ngờ em lại có nhiều khả năng đến vậy.”
Bắt lấy cô, xanh mặt lên án cô, Tiểu Nhược không thể mở miệng, một lát sau, hắn lại tiếp tục:
“Lần này, lần này em lại định làm thế nào? Làm cho anh lo lắng, tát cho anh một cái, s