
tinh, sau khi suy xét kỹ lưỡng,
Nhiếp Phong mới mang một chồng tài liệu đến trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt:
“Sửa
lại toàn bộ thành biểu đồ rồi in ra, lát nữa dùng trong cuộc họp”.
Nội dung
tài liệu là: Thành tích đạt được khi Tổng giám đốc nhậm chức…
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “…”
Đào
Song Song đang bận trăm công nghìn việc thì nhận được điện thoại hỏi bài của
cháu. Cô nàng đành bất đắc dĩ nhỏ giọng dạy:
“Ý
nghĩa của cụm từ “Lang bối vi gian” hả? Thế này nhé, con sói rất độc ác, còn
con bối trong truyền thuyết là một loài thú thuộc họ sói rất tinh ranh, nhưng
vì nó chân trước ngắn chân sau dài nên không thể tự đi được, phải bám sau con
sói rồi phụ thuộc mọi hoạt động vào sói. Bình thường bối không di chuyển được,
nó chỉ bày mưu tính kế giúp sói thôi. Nếu sói gặp vấn đề không thể giải quyết,
nó mới nhờ bối làm quân sư, còn bối sống nhờ vào thức ăn sói kiếm được. Đó gọi
là “Lang bối vi gian”, kẻ xấu thông đồng giúp nhau làm chuyện xấu, việc đó
khiến chúng thường thành công”.
Nhiếp
Phong: “@#@#@$%”
Trong
khi Tề Hạo quyết định chờ đợi thì An Húc Dương cảm thấy mình không thể chờ đợi
thêm được nữa.
Tết
Dương lịch được nghỉ một ngày, lại thêm hai ngày cuối tuần nên thành ra được
nghỉ ba ngày. Trước kỳ nghỉ một hôm, Hoa Hồ Điệp đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt, chuyến
đi này có hai mục đích:
Thứ
nhất: Đưa bánh quy.
Thứ
hai: Ăn theo.
Mấy
ngày nay, để nâng cấp game Chân Linh Thần Giới, Bộ phận Phát triển game ai cũng
thức đêm ăn cơm hộp, ăn nhiều đến mức Hoa Hồ Điệp sắp biến thành hộp cơm luôn!
Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ, anh chàng quyết định phải ăn một bữa no nê,
sau đó ngủ một giấc thật đã mắt.
Nể tình
Hoa Hồ Điệp đã cống hiến hết mình cho game, Kỷ Hiểu Nguyệt tự mình xuống bếp
nấu một bữa tối ngon lành. Cơm no rượu say, hai người ngồi trên sô pha tiến
hành trận chiến tranh giành mấy cái bánh quy.
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Không phải cậu không ăn sao?”
Hoa Hồ
Điệp: “Ai nói thế?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Cậu mua bánh ở đâu vậy? Ăn khá ngon đấy!”
Hoa Hồ
Điệp: “Mua? Mua không được đâu, cái này có một không hai trên đời đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Sao cơ?”
Hoa Hồ
Điệp: “An Húc Dương làm đấy!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “...”
Hoa Hồ
Điệp cắn một miếng bánh rồi nói tiếp: “Hiểu Nguyệt này, cậu còn muốn bế quan
bao lâu nữa? Cứ tiếp tục thế này mình bị An Húc Dương làm phiền chết mất!”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Anh ta làm phiền cậu gì vậy?”
Hoa Hồ
Điệp: “Cậu ta nói không thấy cậu thì nhìn mình cũng được! Mình giống cậu lắm
sao?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Anh ta bệnh rồi!”
Hoa Hồ
Điệp: “Bệnh không nhẹ đâu! Làm ơn đi, rốt cuộc cậu sao vậy? Nếu không, sao
không muốn gặp cậu ta?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “Mình không hề nói là không muốn gặp anh ấy!”
Hoa Hồ
Điệp: “Vậy sao cậu lại tránh cậu ta đến cả hàng ngàn dặm, gọi điện thoại thì
cậu lạnh nhạt, tặng hoa thì cậu bỏ đi? Cậu có biết mấy ngày nay tên đó bị tương
tư trầm trọng không? Ngày nào cũng đứng dưới đường nhìn ánh đèn cửa sổ phòng
cậu, bảo cậu ta tới tìm cậu thì cậu ta nói sợ cậu không vui, bánh quy cũng phải
nhờ mình mang đến”.
Hoa Hồ
Điệp tiếp tục trách cứ khiến Kỷ Hiểu Nguyệt thấy hơi xấu hổ. Ngày nào An Húc
Dương cũng đứng ngoài nhìn ánh đèn cửa sổ phòng cô? Có sao? @@
Bánh
quy này cũng do An Húc Dương làm?
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhìn chiếc bánh quy trong tay, sắc – hương - vị đều hoàn hảo, cũng giống
tất cả các tác phẩm khác của anh.
Hoa Hồ
Điệp: “Mình thật sự không hiểu sao giờ cậu ta vẫn còn làm bánh quy? Nếu là
mình, có đánh chết mình cũng không làm”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt nghe ra ý nghĩa khác trong lời nói ấy: “Cậu có ý gì?”
Hoa Hồ
Điệp: “Lúc trước vì làm bánh quy tặng cậu nên nhà cậu ta mới bị cháy đó!”
…
Kỷ Hiểu
Nguyệt im lặng, đột nhiên cô nhớ lại lần cuối cùng cô gặp Bạch Sùng Tước, anh
còn rất nghiêm túc nói ngày mai sẽ cho cô nếm thử bánh quy do chính tay anh
làm…
Kỷ Hiểu
Nguyệt nhớ, cô từng đứng trước một cửa hàng bánh ngọt rồi mơ ước trong ngày
sinh nhật mình sẽ được nếm thử những loại bánh quy ở đây. Lúc ấy Bạch Sùng Tước
đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô như một tiên ông rồi phán một cậu khiến người
ta giật mình:
“Nhất
định sẽ thành hiện thực!”
Lúc ấy
anh còn khiến cả đám con gái không mang tiền đang mơ mộng linh tinh chạy tán
loạn.
…
Hoa Hồ
Điệp đi rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi suy nghĩ rất lâu, sau cùng cô quyết định gọi
điện thoại cho An Húc Dương.
“Hiểu
Nguyệt, là em sao? May quá, cuối cùng em cũng chủ động gọi cho anh”.
“Cảm ơn
anh”.
Kỷ Hiểu
Nguyệt không biết nên nói gì ngoài hai chữ cảm ơn.
“Cảm ơn
anh?... Em nói đến bánh quy phải không? Ăn có ngon không?”
“Em
đang nói đến bánh quy, nhưng mà…không phải bánh quy lần này, là… bánh quy của
sáu năm về trước…?”
An Húc
Dương im lặng một lát rồi nói:
“…Là
Hoa Hồ Điệp nói phải không? Cậu ta lắm mồm quá!”
“Thật
ra anh nên nói cho em biết sớm hơn”.
“Lúc
trước là anh đã làm em thất vọng. Nghe Hoa Hồ Điệp nói mấy ngày nay em không
vui, anh xin lỗi, anh biết nếu nói ra em sẽ không trách anh nhưng anh không
muốn làm em thêm gánh nặng. Hiểu Nguyệt, anh không muốn em ở bên anh vì l