
Thái
Hy…”
Đầu nam
chính, An Húc Dương dần dần sát gần nữ chính, nữ chính nhập vai nhắm mắt lại.
…
Môi của
nam chính sắp chạm vào môi nữ chính đột nhiên dừng lại, như đang chăm chú nhìn
cô gái trong lòng mình. Nhân cơ hội này, An Húc Dương khẽ liếc mắt về phía Kỷ
Hiểu Nguyệt.
Nhưng
Kỷ Hiểu Nguyệt lại đang tranh giành di động với Hoa Hồ Điệp.
Ánh mắt
An Húc Dương nặng nề, anh cúi xuống hôn nữ chính, nụ hôn lướt rất nhẹ, không có
động tác tiếp theo, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đơn giản đặt môi lên như vậy.
Mắt anh nhắm chặt, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhưng trong lòng anh như bị vật
gì đè xuống, nặng trịch.
Hiểu
Nguyệt, em thật sự không để ý chút nào sao?
“Cắt!
Diễn sâu sắc hơn một chút đi An Húc Dương! Thử nghĩ xem, nam nữ chính đã phải
trải qua biết bao khó khăn mới được ở bên nhau, phải thể hiện được thần thái
này chứ! Diễn sâu sắc hơn nhé, làm lại một lần nữa”.
Nữ
chính hậm hực, An Húc Dương hôm nay diễn không tập trung, trước giờ chưa bao
giờ cô ta thấy anh như vậy! An Húc Dương vốn nổi tiếng diễn rất nhập tâm, chắc
chắn vì con bé kia! Nữ chính lạnh lùng liếc về phía Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu
Nguyệt đang mải tranh giành di động với Hoa Hồ Điệp nên không để ý cô đang tự
tìm cho mình một kẻ thù mới. Mãi đến lúc An Húc Dương bắt đầu quay lại, Kỷ Hiểu
Nguyệt mới chuyển sự chú ý sang hai nhân vật chính.
Lần này
An Húc Dương diễn rất xuất thần, anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái trước mặt.
Trong phút giây hình anh cô bạn diễn biến mất, thay vào đó là khuôn mặt xinh
xắn của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trong
lòng An Húc Dương không ngừng tự hỏi: Không biết kết cục giữa anh và Kỷ Hiểu
Nguyệt có được như thế này không? Người có tình liệu có được đền đáp?
Nhưng
anh nhất định sẽ đợi đến lúc đó!
Không
sao, Hiểu Nguyệt, dù bây giờ em không để ý cũng không sao, chỉ cần anh để ý là
được. Anh nhất định sẽ đợi em, một ngày nào đó…
Anh sẽ
không yếu đuối như nam chính, mà sẽ dũng cảm trân trọng, bao bọc người mình
yêu.
Mái tóc
dài chấm vai của An Húc Dương tung bay trong gió, ánh trời chiếu nhẹ lên khuôn
mặt điển trai của anh, ánh mắt anh toát lên nỗi buồn, rồi nỗi buồn ấy biến
thành một tia sáng hy vọng, như thể trước mắt anh đang hiện lên một tương lai
tươi đẹp.
Mọi thứ
đều hoàn hảo.
Nữ
chính ấn tượng sâu sắc gương mặt trước mắt, không hề báo trước nhanh chóng rơi
sâu vào trong đôi mắt nặng tình, chứa đựng nỗi buồn và hy vọng ấy. Đúng là “Vạn
người mê”! Gương mặt ấy, ánh mắt ấy, chẳng trách khiến người ta mê muội!
Nam, nữ
diễn viên chính mỗi người đều ôm tâm sự riêng, đôi môi nam chính khẽ đặt lên
môi nữ chính…Nữ chính từ từ nhắm mắt lại…
Ánh mắt
nặng tình của An Húc Dương lập tức khiến Kỷ Hiểu Nguyệt bỗng nhớ lại chuyện
sáng nay.
Cảm
giác của nụ hôn…
Khuôn
mặt hấp dẫn đến xấu xa chợt hiện lên trước mắt cô, nụ cười ấy, đôi môi ấy, hơi
ấm ấy…
Kỷ Hiểu
Nguyệt hoảng sợ với chính suy nghĩ của mình, tức giận nghĩ: “Tề Hạo chết tiệt,
gã đàn ông biến thái! Ôi nụ hôn đầu của tôi, thế là bị tên biến thái đó phá
hỏng rồi! Đáng hận, thật đáng hận!”
“OK!
Diễn tốt lắm, hoàn hảo!”
Phim
trường vang lên những tràng pháo tay, An Húc Dương nhanh chóng hoàn hồn.
Người
anh hôn không phải Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hồn
phách Kỷ Hiểu Nguyệt cũng tức khắc quay về, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô
là An Húc Dương đột ngột đẩy nữ chính ra rất mất phong độ, nữ chính đứng ngoài
lan can không ngờ An Húc Dương làm vậy, bất ngờ mất trọng tâm, lùi ra sau một
bước, đôi giày cao gót vì thế bị trượt, một tiếng hét kinh hoàng vang lên.
“Anny!”
“Anny,
cô sao rồi?”
“Nhanh
lên! Mau đến xem thế nào!”
“Hình
như bị trật khớp rồi!”
…
Cả
trường quay phút chốc trở nên náo loạn.
Kỷ Hiểu
Nguyệt và Hoa Hồ Điệp cười đến không đứng thẳng người lên được. Kỷ Hiểu Nguyệt
thầm nghĩ: sau này không bao giờ xem phim truyền hình nữa.
Nữ ngôi
sao Anny được kéo lên, lúc đi ngang qua Kỷ Hiểu Nguyệt, còn hung hăng lườm
nguýt. Nhưng trước hành động quen thuộc, Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không chút
bận tâm.
Hoa Hồ
Điệp bỗng nhiên có hứng thú với “Những nụ hôn”, hóng hớt chạy lại gần An Húc
Dương:
“Vừa
nãy cậu cảm thấy thế nào?”
An Húc
Dương: “…”
Hoa Hồ
Điệp “Quay” người khác thành nghiện, anh chàng tiếp tục hỏi:
“Hiểu
Nguyệt, không phải sáng nay cậu cũng được Tổng giám đốc Tề hôn sao? Cảm giác
thế nào? Đấy hình như là nụ hôn đầu của cậu phải không?”
Kỷ Hiểu
Nguyệt: “…”
Không
nghi ngờ gì nữa, Hoa Hồ Điệp lại bị đánh.
Cùng
lúc đó, Tề Hạo nhận được tin mật báo, khuôn mặt phút chốc trở nên tươi cười
hạnh phúc. Là nụ hôn đầu tiên à…
(Nụ
hôn trong phòng nghỉ của Tổng giám đốc hóng hớt: “Tôi mới là nụ hôn đầu tiên
nhé!”)
“An Húc
Dương, An Húc Dương, không ổn rồi. Vịnh Bích Hải đột nhiên xuất hiện rất nhiều
phóng viên, bọn họ đang đến đây, người của ta không cản được!” Trợ lý của An
Húc Dương đẩy cửa bước vào.
Phóng
viên? Sao ở đây lại có phóng viên? Việc họ đến đây quay phim được giữ bí mật
tuyệt đối, nhất là với cánh phóng viên.
An Húc
Dương: “Đợi anh một lát, để anh đi xem sao!”