
Vị Tổng giám đốc cũ cáo bệnh xin nghỉ việc không phải
là chuyện gì quá mới mẻ. Sức khỏe ông vốn không tốt nên nghỉ hưu chỉ là chuyện
diễn ra sớm hay muộn mà thôi. Vấn đề là tân Tổng giám đốc vừa trẻ vừa đẹp trai,
có tài lại có tiền, quan trọng nhất vẫn độc thân. Đây thật sự là một tin khiến
chị em phụ nữ trong công ty sôi sục cả buổi sáng!
“Đặc
biệt, đặc biệt đây, ảnh chân dung rõ nhất vừa mới ra lò của tân Tổng giám đốc
đây…” Một anh chàng quần áo chỉn chu, thân hình gầy tong teo cầm tấm ảnh bước
vào phòng ngay lập tức làm bùng lên những tiếng la hét.
Trong
khi mọi người đang bàn luận sôi nổi thì duy nhất chỉ có mình Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn
ngồi yên tại chỗ, chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. Chỗ ngồi của cô ở vị trí
khuất nhất văn phòng, quay lưng vào cửa sổ. Bởi vậy, mọi người không thể nhìn
thấy màn hình của cô, chỉ có thể thấy được vẻ mặt chủ nhân đang rất chăm chú.
Ánh
nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô càng
thêm mịn màng, mái tóc đen dài ngang vai, đuôi tóc hơi uốn nhẹ, trông cô đúng
thật là một cô gái ngoan. Cặp kính to tròn che đi đôi mắt lanh lợi, gọng kính
vừa đen vừa dày khiến cô nhìn có vẻ ngoan hiền hơn nhiều. Khi bức ảnh gây sốt
lướt qua bên cạnh, cô vẫn không hề chớp mắt.
Thực tế
thì…
Trên
màn hình lúc này, một Tử Y Nữ Hiệp tay cầm Ngọc Tiêu đang phi thân bay lên,
tung ba chiêu liên tiếp về phía quái vật răng nanh xanh. Đột nhiên, trên màn
hình một màu tím dày đặc bao phủ, trên đầu đối phương hiện lên một chuỗi các
con số màu đỏ[1'>. Một chút xíu nữa, chỉ còn một chút xíu nữa là có
thể thăng cấp rồi! Đánh xong con quái này là không còn vấn đề gì nữa. Kỷ Hiểu
Nguyệt càng thêm chăm chú.
[1'>.
Biểu thị điểm.
Đúng
lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên:
“Yên
lặng, yên lặng! Mọi người nghe đây, hôm nay là ngày đầu tiên tân Tổng giám đốc
nhậm chức, lát nữa sẽ xuống đây kiểm tra, mọi người chăm chỉ một chút đi!”
“Phù
thủy già” đến rồi! Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“phù
thủy già” là biệt danh của Trưởng phòng Lưu Dĩnh. Năm nay 38 tuổi, chưa chồng,
mái tóc ngắn kiểu từ những thập niên trước, cặp kính gọng đen ngự trên khuôn
mặt, kính của Kỷ Hiểu Nguyệt cũng là do học tập ở “phù thủy già”.
“Kỷ
Hiểu Nguyệt!”, “phù thủy già” điểm danh, Kỷ Hiểu Nguyệt như tỉnh cơn mê.
“Có!”
Còn chút xíu nữa thôi! Chỉ chút xíu nữa là yêu quái tiêu tùng rồi. Chẳng nhẽ
không thể đợi tôi thêm một phút thôi sao?
Bất ngờ
“phù thủy già” đi thẳng về phía cô, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ tới mức cửa sổ game không
kịp đóng lại, lập tức đứng phắt dậy. Cô ngước nhìn lên, ẩn dưới cặp kính gọng
đen là đôi mắt với những tia sáng lanh lợi, tràn đầy sức sống. Đó là ánh mắt
của loài động vật nhỏ khi phải đối mặt với kẻ thù, cảnh giác và khôn ngoan.
“Tài
liệu chị bảo em đã chuẩn bị xong chưa?” Lúc nói chuyện với Kỷ Hiểu Nguyệt,
giọng nói của “phù thủy già” nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Quá rõ
ràng, vật sống theo đàn cả thôi!
Lúc
này, cặp kính gọng đen bỗng trở thành tấm áo giáp tốt nhất cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trên
màn hình, đại yêu quái vẫn đang ra sức phản công, Tử Y Nữ Hiệp choáng váng đứng
đó chịu trận, những con số màu đỏ không ngừng giảm mạnh xuất hiện trên đầu, thu
hút một tân thủ đến Tề theo dõi trận chiến.
“Chuẩn bị xong rồi thưa Trưởng phòng”. Dù trong lòng
đang gào thét, Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười thật dễ thương.
Lưu
Dĩnh nhận lấy tập tài liệu, xem qua, gật đầu rất hài lòng, rồi quay về phía mọi
người giáo huấn:
“Mấy
người xem, nếu ai cũng chuyên tâm làm việc như Hiểu Nguyệt, có phải tôi đã tiết
kiệm được không ít công sức rồi không?”
Thật
vậy sao? Chị chắc chứ? Mọi người thầm vặn lại trong lòng.
Trên
màn hình, lần đầu tiên chàng tân thủ nhìn thấy tư thế chiến đấu như vậy, rõ
ràng người kia tự tìm đánh yêu quái, giờ lại đứng bất động, đúng là tự tìm đến
cái chết. Chàng tân thủ tiếp tục Tề theo dõi cuộc chiến.
Kết
thúc bài giáo huấn, “phù thủy già” hóa thân thành sư mẫu hiền lương:
“Hiểu
Nguyệt à! Lát nữa trước khi họp, em nhớ in một bảng thành tích công việc và hồ
sơ nhân sự mấy tháng vừa qua của công ty cho chị, được chứ?”
“Vâng
ạ!” Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu lia lịa.
Trên
màn hình, đại yêu quái vừa tung một chiêu khá mạnh, Kỷ Hiểu Nguyệt đau lòng
nhắm mắt. Máu của cô sắp hết sạch rồi. Chàng tân thủ kia cuối cùng không nhịn
được, trên đỉnh đầu hiện lên một câu:
“Vì
sao không đánh trả?”
Anh
nghĩ tôi không muốn sao? Kỷ Hiểu Nguyệt khóc thầm. Thanh máu của cô sắp cạn
thật rồi.
Lưu
Dĩnh hắng giọng:
“Yêu
cầu của Tổng giám đốc với công việc rất cao, cho nên… “@#@$%@&*&...bla
bla…”
Lại nữa
rồi! Từ sau khi biết tân Tổng giám đốc còn độc thân, mỗi khi nhắc đến anh ta,
hai mắt Lưu Dĩnh lập tức sáng lên. Nhưng điều khó chịu là, mỗi lần chị ta nhắc
đến Tổng giám đốc, ánh mắt đám người đối diện cũng sáng lên, không khác gì đám
sói ngửi thấy mùi thịt tươi, chỉ có thể dùng hình ảnh “thèm nhỏ dãi” để miêu
tả.
Loạn
thế xuất anh hùng, Kỷ Hiểu Nguyệt đã sớm luyện được tấ