
có mùi
hương tự nhiên thoang thoảng giống như thuốc kích thích dục vọng của
Ngôn Tử Ngự .
Bàn tay để ở mông tròn dùng sức vuốt ve mông trắng
noãn, vật nam tính nóng bỏng ra sức xuyên qua nhụy hoa, thậm chí dùng
các loại góc độ khuấy đảo trong nhụy hoa, đụng chạm các nơi non mềm.
"A... Nhẹ một chút... " Quan Hướng Lam rên rỉ, ra vào điên cuồng không ngừng
ma sát hai mảnh cánh hoa đỏ bừng, cũng làm cho cô cảm giác như bị lửa
thiêu đốt.
Hơi đau , hơi tê dại... Hai loại cảm giác khác nhau
làm cho cô bay bổng, vì kích thích mà vách tường hoa bắt đầu co rút
nhanh hơn. Cảm giác được thịt hoa đang rung động liên tục, dịch yêu ngọt ngào không ngừng bị vật nam tính ra vào đẩy ra, này tràn ngập hương
ngọt làm cho anh ý loạn tình mê. Ngôn Tử Ngự chuyển động eo hẹo, dùng
tốc độ nhanh hơn, sức lực cũng càng mãnh liệt hơn, một lần lại một lần
chống đẩy thân thể quyến rũ lên.
Cho đến phút cuối cùng, vách tường hoa co rút kịch liệt, anh mới cam lòng vùi vật nam tính vào sâu trong nhụy hoa mà bộc phát...
Tiếng thở dốc và tiếng rên quyến rũ vẫn không ngừng, gần như là truyền tới ngoài cửa.
Lina Hạ đứng ở bên ngoài cửa phòng tắm, nghe bên trong truyền ra tiếng rên
rỉ, lông mày xinh đẹp nhếch nhẹ, con ngươi thoáng qua một chút xấu xa.
Cô ta đã nhìn ra hai người qua lại từ lâu rồi, nhưng cũng không nói toạc
ra, dĩ nhiên, cô ta cũng nhanh nhẹn nhìn lo lắng trên mặt Quan Hướng
Lam, cô ta cười xấu xa.
Trong quan hệ nam nữ, chỉ cần có một chút không tin tưởng, đó chính là cơ hội tan rã rất tốt.
Quan hệ lén lén lút lút duy trì hơn nửa tháng, mặc dù Quan Hướng Lam muốn mở miệng hỏi Ngôn Tử Ngự có muốn công khai hay không , nhưng lời đến khóe
miệng lại nuốt trở về.
Như vậy rất mất mặt!
Vừa bắt đầu
người nói muốn giấu kín chính là cô, sau đó cô lại muốn công khai... Như vậy không phải có vẻ là cô rất để ý anh sao?
Vậy anh thì sao? Chẳng lẽ anh không để ý cô sao?
Nếu anh để ý cô, với tính tình của anh sao lại đồng ý tiếp tục làm người
tình không công khai với cô như vậy? Với kiêu ngạo của Ngôn Tử Ngự thì
không thể nào.
Vậy...Anh không công khai, là thể hiện anh không thèm để ý cô sao?
A! Thật phiền!
Quan Hướng Lam cau mày, nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Ngôn, gần
đây đầu óc của cô luôn nghĩ những chuyện này, nghĩ đến phiền chết cô.
Ngay lúc cô buồn phiền, họ Ngôn lại đi chơi đùa khắp nơi, dường như chỉ có cô để ý, mà căn bản là anh thờ ơ.
Tên kia thật sự thích cô sao? Quan Hướng Lam càng nghĩ càng phiền, đẩy cửa lớn nhà họ Ngôn ra, lặng lẽ đi vào.
"Ngôn ----" bước vào phòng khách, theo thói quen cô phải gọi người, nhưng vừa nhìn thấy cô gái ngồi ở trên ghế sa lon, lập tức im lặng. "Chia tay" Hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng, Quan Hướng Lam lập tức rời khỏi nhà họ Ngôn cũng không quay đầu lại nhìn Ngôn Tử Ngự. Tên khốn kia, cô
chán ghét anh muốn chết! Cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!
Đúng, cô biết lời của anh nói là sự thật, từ trước đến nay chuyện tình cảm
rất khó nói, nhất là tình yêu; mặc dù lý trí biết lý lẽ này
nhưng tình cảm của cô lại không thể chấp nhận.
Khi cô nhìn thấy vẻ mặt xem thường kia, lòng của cô liền tổn thương.
Được rồi, cô không phải là người vợ lý tưởng trong lòng anh, cô kích động dễ giận, từ trước đến nay làm việc nhìn trước không nhìn sau, thế nhưng đó chính là cô! Cá tính của cô chính là như vậy!
Nếu như anh không
thể tiếp nhận nổi, tại sao phải nói thích cô? Tại sao phải qua lại với
cô? Đối với anh mà nói, rốt cuộc thì cô là cái gì? Dường như trong
chuyện tình cảm này chỉ có mình cô bỏ ra, lo được lo mất cũng chỉ có cô, mà anh thì sao? Bộ dạng tỉnh táo lạnh nhạt, chẳng lẽ anh cũng không
thấy lo lắng trong lòng cô sao?
"Ngôn Tử Ngự! Anh chết đi! Đi chết đi!" Cô rống giận, dùng sức ném gối đầu lên cửa phòng.
"A Lam, con làm sao vậy?" Mẹ Quan gõ cửa, lo lắng hỏi con gái.
"Không có, không có sao!" Cắn môi, Quan Hướng Lam chua xót trả lời.
Mẹ Quan cũng không tin, bà lập tức đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy căn
phòng bị con gái đập phá loạn lên, chân mày lập tức nhíu lại."A Lam, con đang tức giận cái gì? Đập phá đồ trong phòng thành như vậy, còn có, con và A Ngự là thế nào? Có phải các con cãi nhau hay không?"
"Ai
muốn cãi nhau với anh ta? Con và anh ta không có liên quan gì, có cái gì mà phải cãi nhau !" Quan Hướng Lam nằm lỳ ở trên giường, buồn buồn trả
lời.
"Nếu không phải là cãi nhau, sao mấy ngày nay vẻ mặt con khó coi như vậy? A Ngự cũng vậy, gương mặt cũng âm u, hai người các con là
thế nào? Không phải lúc mới bắt đầu rất tốt sao?"
Bà cũng không
phải là người mù, hai đứa bé bí mật làm cái gì, bà và bạn già đều nhìn
thấy rõ ràng, chẳng qua là không nói thẳng ra, muốn cho hai người thuận
theo tự nhiên. Thật không nghĩ tới rõ ràng một phút trước hai người còn
ngọt ngọt ngào ngào, sao bây giờ lại cãi nhau thành như vậy?
"Nào có tốt? Con hận anh ta muốn chết!" Quan Hướng Lam tức giận nói.
Thấy con gái như vậy, mẹ Quan thở dài, lo lắng vuốt tóc con gái."A Lam, đã xảy ra chuyện gì? Con bị ủy khuất gì? Nói với mẹ."
Lời quan tâm của mẹ Quan làm cho l