
âng lên, cúi đầu
nói nhỏ nhẹ bảo bối với trong bụng: "Bảo bối, các con cũng muốn gặp cha
sao?"
Không biết là trùng hợp hay là thật thần kỳ như vậy, đợi sau khi cô hỏi xong,
trong bụng hai tiểu bảo bối kia lại ngươi một quyền ta một cước giật giật, nhắm
trúng An Nhiên cười ra tiếng: "Ha ha, được, chúng ta cùng đi tìm ba." Vừa nói
vừa chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Nhưng mà An Nhiên mới đứng dậy, quay đầu còn không có chuẩn bị đi, lại thấy
Lăng Nhiễm không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, giờ phút này khuôn mặt
âm trầm nhìn cô, khóe miệng tự tiếu phi tiếu cười, vẻ mặt kia nhìn có chút âm
trầm, có chút kinh khủng.
Không biết Lăng Nhiễm đã đi tới bên cạnh cô từ lúc nào, lúc này đang cười như
không cười nhìn cô, vẻ mặt âm trầm, có phần khủng bố.
An Nhiên sửng sốt, không kịp phản ứng, bất ngờ là gặp phải Lăng Nhiễm ở đây,
hơn nữa từ góc nhìn của cô, Lăng Nhiễm nhìn có vẻ không tốt lắm, trên mặt, khóe
miệng đều có vết thương, những vết bầm còn chưa tan, xanh xanh vàng vàng.
Lăng Nhiễm thì cười có phần kinh khủng đi về phía cô, vừa nói: "thật trùng
hợp, lại gặp cô ở chỗ này."
An Nhiên không nói chuyện, bị cô ta nhìn chòng chọc như vậy có phần sợ hãi,
theo bản năng lùi bước về phía sau, một tay che lên bụng.
Lăng Nhiễm cười lạnh, tiếp tục dùng giọng nói âm trầm như vậy: "nhìn thấy tôi
cô cũng không vui vẻ hả, sao lại thụt lùi ra sau làm gì, sợ tôi sẽ làm gì cô
sao?"
"Cô, cô muốn làm gì?" Nói thật, nhìn Lăng Nhiễm như vậy, An Nhiên thật sự có
phần sợ hãi, cô không biết Lăng Nhiễm muốn làm gì, nhưng mà vẻ mặt cô ta như
thế, cứ tiến dần từng bước một, luôn có ảo giác, Lăng Nhiễm lai giả bất
thiện!
"Tôi muốn làm gì." Lăng Nhiễm cười lạnh, nói: "ha ha, tôi không muốn làm gì
a. Chẳng qua là đúng lúc đi ngang qua, lại đúng lúc nhìn thấy một mình ‘Tô phu
nhân’ ngồi ở đây, muốn tiến lên chào hỏi thôi." Khi nói, đặc biệt nhấn mạnh ba
chữ ‘Tô phu nhân’ kia, gần như nghiến răng nghiến lợi.
An Nhiên vẫn thụt lùi về phía sau, vẫn che bụng mình, nhìn cô ta nói: "chúng
ta cũng không có chuyện gì để nói."
"Phải không?" Lăng Nhiễm xem thường, nhìn cô nói: "tôi không nghĩ như thế,
tôi cảm thấy tôi và Tô phu nhân có rất nhiều chuyện để từ từ nói rõ ra!" Nói
xong, tiến thêm một bước về phía cô.
Trái tim An Nhiên đập mạnh lên, không phải là căng thẳng, là sợ hãi, hôm nay
nhìn Lăng Nhiễm quá kinh khủng, khiến cô có cảm giác sợ sệt nói không nên lời!
Thế nào vẫn cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì!
"Tôi với cô không có gì vui vẻ để nói." Bỏ lại một câu nói như vậy, An Nhiên
xoay người liền muốn chạy đi, cô đã không muốn nói, vậy thì cô đi đường khác,
không định tranh cãi nữa.
Lăng Nhiễm thật sự là lai giả bất thiện, thấy cô muốn chạy, thì bước nhanh
đến phía trước hung hăng bắt lấy tay An Nhiên, dùng sức rất mạnh, gần như làm
bấm vào vậy! bấm đến mức An Nhiên phải kêu thành tiếng .
"A, đau quá!" An Nhiên nhìn cô, vì đau đớn trên tay truyền đến mà khuôn mặt
nhăn lại, đau đớn nhức nói: "Bỏ ra, cô, rốt cuộc cô muốn làm gì!"
Lăng Nhiễm cười lạnh, nhìn cô, dùng lực mạnh hơn rất nhiều, như là nghiến
răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn làm gì, hừ, cô thấy tôi muốn làm gì? hử?"
"Tôi, sao mà tôi biết được!" An Nhiên giãy dụa, nhưng không biết thế nào nhìn
Lăng Nhiễm rõ ràng rất yếu ớt lại không biết lấy sức lực ở đâu ra, nắm chặt tay
An Nhiên, mặc An Nhiên giãy dụa sao cũng không thoát khỏi sự khống chế của cô
ta.
"Ha ha." Lăng Nhiễm cười, vẻ mặt kia nhìn không bình thường, tiến lên nói bên
An Nhiên: "tôi đây nói cho cô biết có được không."
"Không cần, tôi không muốn biết." An Nhiên vẫn giãy dụa, bị người nắm lấy thế
này, trong lòng cô rất hoảng sợ: "Thả tôi ra, thả ra."
"Hừ, không được kêu!" Lăng Nhiễm quát to lên, nhìn cô vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo
dữ tợn nói nói: "Cô có muốn biết hay không thì tôi cũng nói, cô không có quyền
không nghe!"
An Nhiên bị cô ta quát trái tim nhảy lên một cái, trong lòng càng sợ hãi hơn,
một tay khác vô thức che lên bụng mình, nhìn cô ta cố gắng khiến giọng nói mình
bình tĩnh lại, nhìn cô ta thương lượng: "Tôi nghe cô nói, nhưng mà cô buông tay
ra đã có được không."
"Không được!" Lăng Nhiễm liền từ chối, không cho thương lượng, lực cầm cổ tay
An Nhiên lại tăng lên không ít.
"á! ——" An Nhiên bị đau khẽ thốt ra tiếng, muốn tránh cũng không tránh
được.
Tiến tới bên tai An Nhiên, giọng nói âm u của Lăng Nhiễm vang lên: "cô biết
vết thương trên mặt tôi làm sao mà có chứ?"
An Nhiên lắc đầu, bây giờ cũng chẳng quan tâm đau đớn trên tay, một tay che
bụng, cô không dám tưởng tượng nếu đứa bé có chuyện gì, cô sẽ thế nào!
"Ha ha, làm sao, cô không đọc báo sao?" Lăng Nhiễm cười lạnh, giọng điệu càng
âm trầm hơn nhiều: "không phải là cô muốn biết tôi muốn làm gì sao? tôi sẽ nói
cho cô biết, cô nghe cho kỹ, tôi muốn giết cô!"
Nghe vậy, An Nhiên sửng sốt, khó tin nhìn cô ta, nói: "cô, cô điên rồi
sao!"
Lăng Nhiễm rời khỏi bên tai cô, tay vẫn nắm chặt tay cô, vừa cười vừa nói:
"ha ha, tôi điên rồi, ha ha tôi đã sớm điên rồi!" Cả người nhìn qu