
để xe của tôi đụng vào cô, sau đó cố
ý giả bộ hôn mê để cho tôi đưa cô đi bệnh viện, sau đó cố ý để cho tôi ôm cô trở
về khách sạn, thật ra thì đã sớm an bài tốt người đứng ở bên kia chờ chực để
nhìn thấy tôi ôm cô, để đem hình chụp được, rồi làm cho người ta tìm một người
nặc danh, đem hình cùng đoạn phim trước đó chuẩn bị xong tung lên mạng, phải
không?" Tô Dịch Thừa hỏi, giọng nói bình tĩnh nghe không ra bất kỳ tâm tình.
Lăng Nhiễm cười, nhìn anh nói: "Tôi không biết anh đang ở đây nói gì, nếu tôi
nhớ lầm, đoạn video trên internet kia, tôi sẽ làm sáng tỏ với giới truyền
thông."
"Phải không." Tô Dịch Thừa ánh mắt thẳng tắp ngó chừng cô ta nói: "Vậy tối
hôm qua thì sao, cô một mực chắc chắn là tôi cường bạo cô, thật sự là tôi
sao?"
Nghe thấy lời này, cả người Lăng Nhiễm có chút phát run lên, cắn môi thật
chặt, tâm tình có một chút kích động, nhìn anh gần như nghiến răng nghiến lợi
nói: "Tôi biến thành như bây giờ, tất cả đều là bởi vì anh! Là anh đem tôi hại
thành như vậy ! Không sai là tôi cố ý tìm anh, cố ý để anh đụng tôi, cố ý tìm
người chụp hình sau đó đem tung lên mạng, bởi vì tôi muốn phá hủy anh, tôi muốn
đích thân phá hủy anh!" Vừa nói, trực tiếp nắm lấy gối phía sau mình ném về phía
Tô Dịch Thừa."A! ——"
Tô Dịch Thừa nghiêng người tránh ra, mắt lạnh nhìn cô ta, cả người giống như
nổi điên kêu loạn, trên mặt cũng không có quá nhiều vẻ mặt.
"Chuyện gì xảy ra?" Ngoài cửa y tá nghe được thanh âm liền chạy vào, "Xảy ra
chuyện gì?" Còn không có đợi cô y tá kịp phản ứng, trong lúc đó một chén trà ném
về phía cô, may mắn Tô Dịch Thừa đứng ở một bên của cô ta tay mắt lanh lẹ, trực
tiếp đưa tay đem chén trà đang bay kia đánh rớt trên mặt đất.
"Bốp." Chén trà lập tức vỡ trên mặt đất.
Chiếc chén kia liền rơi xuống bên chân, hù cô y tá kia thiếu chút nữa thì u
mê, ngẩn người một lúc lâu chưa có lấy lại tinh thần. Cô ta thậm chí cũng không
biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
"Cút ngay đi, ai bảo cô tiến vào!" Lăng Nhiễm có chút như phát điên gào thét
với cô y tá kia, cô y tá kia lúc này mới kịp phản ứng, chân có chút mềm nhũng
liền xoay người đi ra ngoài.
Đợi sau khi cô y tá kia đi ra ngoài, cảm xúc của Lăng Nhiễm so sánh với vừa
rồi đã bình tĩnh lại, nhìn Tô Dịch Thừa cười lạnh nói: "Tô Dịch Thừa, tôi cho
anh biết, tôi không được tốt, anh cũng đừng nghĩ tới được thoải mái, dù tôi dùng
bất cứ giá nào, chết tôi cũng muốn kéo anh cùng chết chung."
"Cô cảm thấy chuẩn bị những thứ giả dối này rồi vu hãm tôi là có thể được
sao?" Tô Dịch Thừa chỉ cảm thấy buồn cười, anh lúc nào thì dễ bị cô ta khi dễ
như thế?
"A, cho dù tất cả đều bị các ngươi điều tra ra thì thế nào, anh sẽ không bị
tỉnh ủy xử phạt sao, anh muốn giẫm lên cha tôi để lên chức vị, không dễ dàng như
vậy!" Cô hủy không được người của anh, cô cũng muốn phá hủy con đường làm quan
của anh!
Tô Dịch Thừa nhìn cô, lắc đầu, "Cô điên rồi." Nói xong, không hề liếc nhìn cô
ta một cái, xoay người trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
"Tô Dịch Thừa, anh quay lại, anh cút trở lại đây cho tôi!" Phía sau trong
phòng bệnh, Lăng Nhiễm điên cuồng kêu.
Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cũng không từng xoay người liếc nhìn cô ta
một cái.
Lăng Nhiễm ngồi ở trên giường, cả người nắm gối điên cuồng quật, dịch truyền
trên tay bởi vì động tác kịch liệt khiến cho kim tiêm kia rơi ra, tạo thành vết
thương nhỏ máu bị chảy ngược ra, sau đó cái chăn tuyết trắng bị nhiễm máu đỏ
lòm, Lăng Nhiễm cả người từ từ tỉnh táo lại, ngồi cười khúc khích, lầm bầm lầu
bầu nói: "Tôi bị điên rồi, tôi đã sớm điên rồi, tất cả đều là bị anh bức cho
điên lên."
Cô đột nhiên nhớ tới hôm qua, mình từ trong quán rượu đi ra ngoài, lúc đi tới
công viên ven đường, đột nhiên có người từ phía sau đem cô ôm lấy, cô không biết
đã xảy ra chuyện gì, muốn la lên, lại bị người kia gắt gao lấy tay đem miệng che
lại, cô hoàn toàn kêu không ra tiếng, sau đó thì nghe được phía sau có người
dùng thanh âm tục tĩu ở bên tai cô nói: "Tao xem đoạn phim của mày rồi, bộ ngực
trắng thật ghê gớm, đủ lẳng lơ đủ phóng túng, là thứ anh mày thích nhất, hôm nay
để cho anh mày tới thỏa mãn mày." Người nọ vừa nói, thẳng kéo Lăng Nhiễm qua một
bên bụi hoa, một tay che miệng cô, một tay kéo cô trực tiếp lôi kéo cổ của
cô.
"Ô ô… ô ô ô…." Lăng Nhiễm muốn kêu, nhưng làm sao cũng kêu không ra, trên cổ
bị kéo đến rát đau , dưới chân chỉ có thể theo hắn ta thối lui về phía sau, tay
không ngừng đập loạn xạ, nhưng một chút cũng tránh thoát không ra.
Chỗ này phòng ốc rất ít, người cũng rất ít, lại là nửa đêm, trên đường ngay
cả xe cộ lui tới cũng ít tới thảm thương, Lăng Nhiễm chỉ cảm thấy trên người
mình đau xót, sau đó lúc kịp phản ứng lại mình đã bị người nọ ném trên mặt đất,
dưới lưng va vào cục đá khiến cô rất đau. Nhưng mà cô chẳng quan tâm trên lưng
truyền đến đau đớn, chỉ thấy trước mắt một người đàn ông cười vô cùng hèn mọn
ngó chừng cô, nhìn ánh mắt cô trong đêm tối tựa hồ cũng phiếm ánh sáng.
Lăng Nhiễm rất sợ, không ngừng lắc đầu, ánh mắt của cô tràn đầy nước mắt nhìn
hắn