
tránh ra. Nhàn nhạt mở miệng, “không cần, cám
ơn.”
Mạc Phi gượng cười, nhìn cô hỏi: “làm bạn bè, ngay cả khoác thêm áo cho em
cũng không thể sao?”
An Nhiên nhìn anh ta: “tôi không có thói quen mặc đồ của người khác ngoài
chồng tôi.”
Trong lòng như có tiếng thứ gì bị vỡ tan, vang lên bên tai anh ta, nhìn chằm
chằm cô một lúc lâu, nói thật nhỏ: “anh hiểu rồi.” Anh ta đã không có tư cách
kia rồi.
An Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm phía trước, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở
miệng, “tại sao làm như vậy?”
“Cái gì?” Mạc Phi khó hiểu.
Quay đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta: “tại sao muốn trộm bản thiết kế
của tôi?”
"Tại sao trộm bản thiết kế của tôi?" An Nhiên nhìn chằm chằm anh ta hỏi
như thế.
Nếu như không gặp, về chuyện này, cô cũng không muốn nhắc lại, nhưng mà hôm
nay gặp ở đây, cô lại muốn yêu cầu giải thích.
Mạc Phi nhìn cô, nhướng mày, về lời nói của cô, như là nghe không hiểu, nghi
hoặc mở miệng: "Cái gì mà trộm bản thiết kế của em? Có ý gì?"
An Nhiên nhìn anh ta cười nhạt, lắc đầu, như là có chút cảm khái, thấp giọng
khẽ than nói: "từ lúc nào anh thế mà trở nên phải chiếm dụng bản thiết kế của
người khác."
Mạc Phi xoay bả vai cô lại, nhìn chằm chằm cô: "Anh không hiểu em có ý gì,
anh trộm bản thiết kế của em lúc nào?" Muốn trộm anh ta cũng sẽ không trộm của
cô a! Có hèn hạ nữa, có không từ thủ đoạn đi nữa, cho dù hiện tại bọn họ không ở
cùng một chỗ rồi, anh ta cũng sẽ không làm chuyện hại cô!
An Nhiên nhìn anh, vẻ mặt lạnh nhạt: "nếu anh không nhớ, để tôi nhắc nhở anh,
anh mới nhớ ra, vậy thì tôi không ngại nhắc lại một chút, vừa rồi công ty các
anh trúng thầu hạng mục ‘trang viên thể thao Nhã Huy’, mà bản thiết kế hạng mục
này là từ tay anh, đúng không."
Mạc Phi nhìn cô, giống như là nghĩ tới điều gì, có chút không dám tin trừng
to mắt: "em . . . . ."
"Bản thiết kế hạng mục kia thật sự từ tay anh sao? Tất cả nội dung bên trên
thật sự đến từ linh cảm của anh?" An Nhiên nhìn anh ta chất vấn, ánh mắt bức
người.
Mạc Phi nhìn cô, vẻ mặt khiếp sợ, như là bất ngờ, rất bất ngờ, nhìn cô mãi
một lúc mới khó tin mở miệng: "em, em nói cái, cái bản thiết kế kia là của em?"
Không phải tiểu Tiệp nói là tác phẩm mới của công ty sao? Dùng tiền để mua! Sao
bây giờ lại biến thành thiết kế của An Nhiên! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy
ra!
"Bản thiết kế của anh giống bản thiết kế của tôi đến 80%, ngay cả số liệu
cũng giống như đúc, mà một tuần trước khi đấu thầu, bản vẽ của tôi bị ăn cắp,
anh nói có chuyện trùng hợp như thế sao?" An Nhiên cười nhạt hỏi anh ta.
"Nhưng mà rõ ràng tiểu Tiệp nói bản vẽ kia là ——"
An Nhiên nhìn anh ta lắc đầu, cảm thán: "Thời gian thực sự quá lợi hại, có
thể thay đổi hoàn toàn con người như vậy." Người con trai từng nắm tay cô vừa đi
quanh hồ vừa nói về ước mơ của bản thân trước kia, người cố chấp với thiết kế,
có thể vì một bản thiết kế mà sửa lên sửa xuống mười mấy lần trước kia, qua sáu
năm, đã sớm không còn nhiệt huyết với thiết kế như trước kia, thậm chí còn suy
bại đến bức chiếm dụng bản thiết kế của người khác, thời gian thật sự đáng
sợ.
Cười khổ buông cô ra, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, mong mỏi nhìn cô, hỏi:
"nếu bản thiết kế này của em, vậy em không báo cảnh sát là vì nể tình cảm trước
kia sao?" (VL: thêm một ng mơ mộng hão huyền nữa a!)
"Ha ha." An Nhiên cười lạnh, nhìn anh ta, "Chính Hoàng Đức Hưng trộm bản
thiết kế, cũng chính Hoàng Đức Hừng đưa bản thiết kế cho các người, báo cảnh
sát, tôi không có chứng cớ, ai sẽ tin tôi?" Ai sẽ tin rằng một người phụ trách
công ty lại có thể trộm bản thiết kế của công ty mình đưa cho người ngoài? Nếu
không phải xảy ra với mình, chính cô cũng khó tin.
Mạc Phi giải thích: "Anh không biết, anh không hề biết, lúc tiểu Tiệp đưa bản
vẽ cho anh chỉ nói là của một người mới trong công ty làm, vì thiếu tiền nên sẵn
lòng bán bản thiết kế này, anh hoàn toàn không ngờ rằng đó là của em!" Anh ta
thật sự là không ngờ tới, lại càng không hiểu vì sao Đồng Tiểu Tiệp phải làm như
vậy!
An Nhiên lắc đầu, "Có khác sao? Là của ai có khác sao?" Kết quả không phải
đều là anh ta trộm bản thiết kế của người khác.
Mạc Phi cứng họng, nhìn cô không nói được một câu.
An Nhiên quay đầu, không nhìn anh ta nữa, có lẽ anh ta không thay đổi, chỉ là
trước kia căn bản chưa hiểu rõ anh ta, nếu không cũng sẽ không đợi đến lúc anh
ta xoay người đi rồi mới hiểu được thì ra tiền tài và lợi ích mà anh ta muốn cô
không thể nào cho được.
Hai người cứ đứng như vậy, không ai nói gì. An Nhiên nhìn phía trước, vẻ mặt
bình tĩnh mà lạnh nhạt, còn Mạc Phi đứng bên cạnh thì im lặng u ám.
Đột nhiên, cửa nhà hàng được đẩy ra, Lâm Lệ bước ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh,
lại có phần cứng ngắc, mà Trình Tường thì không theo ra ngoài.
Thấy cô đi ra ngoài, An Nhiên bước lên đón, nhìn cái túi xách vẫn bị cô nắm
chặt, hơi lo lắng nhìn cô, khẽ gọi: "Lâm Lệ. . . . . ."
Chỉ thản nhiên nhìn cô, giọng nói hơi căng thẳng nói: "chúng ta đi thôi."
An Nhiên không nói thêm gì, cùng Lâm Lệ rời đi.
Hai người đón một chiếc xe trên đường liền r