
tay, nuốt nuốt nước miếng, nói: “không phải
chứng nhận bản vẽ, cũng không phải chứng nhận tốt nghiệp, Lâm Lệ, ta …ta vừa kết
hôn, vừa mới lĩnh giấy chứng nhận kết hôn.”
Bên kia điện thoại đột nhiên im
bặt, im lặng khiến lòng An Nhiên có chút sợ hãi. Cô thậm chí có thể tưởng tượng
ra bộ dạng đang phát điên của Lâm Lệ bây giờ.
“Cố An Nhiên, bây giờ mi đang ở
đâu!” Bất thình lình, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh giận dữ, suýt chút
nữa làm thủng màng nhĩ An Nhiên, rồi sau đó cô nghe thấy tiếng Trình Tường, nhìn
như đang trấn an Lâm Lệ, bảo cô ấy kiêng dè đứa con trong bụng, tiếp đó dập điện
thoại chỉ để lại tiếng tút tút tút. Cô cũng không lo lắng cho Lâm Lệ, vì cô biết
Trình Tường sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
An Nhiên thở dài, cất điện thoại vào
trong túi, sau đó lại nhìn giấy chứng nhận kết hôn trên tay, ngẩn ngơ một lúc,
sau đó mới bỏ vào túi. Trở lại công ty đã gần ba giờ rồi, mới ngồi trong phòng
làm việc không lâu, tổng giám đốc trực tiếp gọi điện tới bảo cô vào phòng, đến
khi cô đi ra từ phòng tổng giám đốc, trên tay ôm một chồng tài liệu, hơn nửa là
tiếng Nhật, nói là gần đây chuẩn bị xây dựng một hệ thống cao ốc khổng lồ, lần
này là đấu thầu công khai, đương nhiên công ty cũng muốn giành được dự án
này.
Cả buổi chiều, An Nhiên ngồi nghiên cứu, xem xét phong cách thiết kế các
công trình cao ốc chính phủ từ trước đến giờ, nhưng bởi vì trong lòng buồn bực
nên không xem được nội dung gì vào đầu cả.
Nhắm mắt ngửa đầu tựa vào lớp da
thật trên ghế xoay, hai tay khẽ vuốt hai bên thái dương, đột nhiên, điện thoại
trên bàn vang lên, híp mắt chưa mở ra, liền với tay tìm tóm được điện thoại,
nhấn nút nghe, có chút uể oải nói: “Alo…” thanh âm kèm theo vẻ mỏi mệt.
“Tan
việc chưa?” Giọng nói bên kia điện thoại vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, An
Nhiên đột nhiên mở mắt, cầm điện thoại đặt trước mắt nhìn một chút, —-Tô Dịch
Thừa, khẽ sửng sốt một giây mới phản ứng lại, hơi thận trọng có chút mất tự
nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Buổi tối cùng anh về nhà được chứ, anh dẫn em
đến gặp cha mẹ.” bên kia điện thoại, Tô Dịch Thừa nói.
“Ách, hôm nay là sinh
nhật mẹ tôi, cả nhà chúng tôi đã đặt một chỗ tốt ở bên ngoài ăn cơm rồi.” An
Nhiên đáp, thực ra thì nghe anh nói cùng anh về nhà gặp cha mẹ, cô vẫn có chút
không thích ứng được thân phận của mình bây giờ, chủ yếu là chuyển biến quá
nhanh, buổi sáng vẫn còn độc thân, hơn nữa còn là thặng nữ, chớp mắt một cái bây
giờ đã tiến vào hàng ngũ phụ nữ có chồng rồi.
“Nga, như vậy a.” Tô Dịch Thừa
nói, âm cuối kéo dài một chút.
An Nhiên gật đầu, đột nhiên nhớ tới cách điện
thoại, nên vội vàng “ừ”. Lại nghĩ đến cái gì, mở miệng nói: “cái kia, cái kia
ngày mai anh có thời gian rảnh không, tôi, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một
chút?”
“Ngay mai anh phải đi công tác, buổi tối chúng ta nói chuyện đi, hiện
tại anh đang nghĩ đến một chuyện, như vậy đi, tan việc chờ anh ở cửa công ty,
anh đi đón em.” Nói xong, không đợi An Nhiên mở miệng, liền cúp điện
thoại.
An Nhiên sững sờ nhìn, không khỏi nghi ngờ nghĩ, đón cô, anh ta biết
công ty cô ở đâu sao? Mặc dù không biết Tô Dịch Thừa có biết chỗ để đến đón mình không, nhưng tan việc
An Nhiên vẫn đặc biệt chạy đến cửa công ty nhìn xem, đương nhiên không thấy cái
xe nào lạ, cũng không thấy anh ta. Xoay người chuẩn bị vào nhà xe công ty để lái
xe về, mới bước được hai ba bước, cuối cùng vẫn thở dài lấy di động ra gọi cho
anh.
Điện thoại được bắt máy rất nhanh, thậm chí An Nhiên còn chưa mở miệng,
đầu bên kia điện thoại đã truyền đến tiếng anh, nói: “Đứng ở cửa, anh lập tức
tới ngay.”
“Anh, anh biết tôi đi làm ở đâu sao?” An Nhiên không khỏi hoài
nghi hỏi.
Bên kia Tô Dịch Thừa chỉ cười không nói gì, cứ yên lặng mười giây,
lại nghe anh nói: “Anh đến rồi, An Nhiên, em ra chưa? Anh không thấy
em.”
“Ách.” An Nhiên sửng sốt, sau đó xoay người chạy đến cửa lớn công ty,
quả nhiên thấy anh ta đang xuống xe, cầm điện thoại di động, nhìn cô cười.
An
Nhiên cúp điện thoại, sững sờ đi đến chỗ anh, chăm chú nhìn thẳng anh một lúc
lâu, mới bật thốt lên hỏi: “Làm sao anh biết tôi làm ở đây!”
Tô Dịch Thừa
cười cười, đưa tay vén mấy sợi tóc lộn xộn trên trán cô, nói: “Em là bà xã của
anh, đương nhiên anh phải biết em đi làm ở đâu rồi.”
“Nhưng là tôi không nói
a!” Đây mới là trọng điểm, cô chưa nói gì, thậm chí nhà mình ở đâu, nghề nghiệp
là gì cũng không nói, rốt cuộc anh ta làm sao mà biết được?
“Anh tự nhiên có
cách.” Tô Dịch Thừa cười nhẹ, thật ra với vị trí của anh bây giờ muốn điều tra
một người cũng không khó, anh đưa tên của cô cho thư ký Trịnh, bảo cậu ta điều
tra hồ sơ của cô thông qua bộ quản lý nhân sự, cho nên anh muốn biết cô làm việc
ở đâu căn bản không thành vấn đề.
Tô Dịch Thừa đưa tay cầm túi sách của cô,
nói với An Nhiên: “Đi thôi, buổi tối em đặt chỗ ở đâu, bây giờ anh đi đến đó,
thuận tiện ăn một chút.”
Động tác của anh rất tự nhiên, giọng nói cũng rất
đương nhiên, An Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, sửng sốt một chút mới kịp
phản ứng, vội vàng đoạt