
An Nhiên nhận
thấy anh ta là người lịch thiệp, ít nhất hiểu được thế nào là chăm sóc con gái,
tất cả chuyện phô tô copy vụn vặt đều do một tay anh ta làm, cô không cần làm
quá nhiều, đến khi hai người nhận được giấy chứng nhận đỏ hồng đi ra ngoài, đã
là chuyện của nửa tiếng sau rồi.
Đứng ở cửa An Nhiên cầm giấy chứng nhận kết
hôn kia, hơi có phần choáng váng, thì ra kết hôn lại đơn giản như vậy!
Mở
giấy chứng nhận ra, nhìn tấm ảnh phía trên vẫn còn hơi ấm, trong ảnh hai người
cười cũng không ngọt ngào, thậm chí ở giữa còn có khoảng cách, An Nhiên cười
khẽ, trong chớp mắt cô khép lại giấy chứng nhận thì chợt thấy cái tên phía trên
kia, bỗng dưng mắt hạnh trợn tròn, phía trên kia rõ ràng viết Tô Dịch
Thừa!
An Nhiên quay đầu nhìn, chỉ vào tên trên giấy chứng nhận kết hôn, vặn
hỏi: “sao anh lại tên là Tô Dịch Thừa?”
Tô Dịch Thừa cười, cười trước phản
ứng chậm chạp của cô bé này, ánh có chút vô lại nói : “Từ nhỏ cha mẹ tôi đã đặt
tên tôi như vậy, cho nên tên tôi là như vậy chứ sao.”
“Anh …anh không phải
tên là Mộ Phong sao? Rõ ràng Lâm Lệ nói với tôi anh tên là Mộ Phong a!” An Nhiên
nói, cô không nhớ sai, ngay cả trên đường đến, Lâm Lệ còn gọi điện nhắc nhở cô
đến, rõ ràng gọi là Mộ Phong, sao lúc này lại thay đổi cả họ tên đây!
Đang
lúc An Nhiên có chút ngổn ngang thì Lâm Lệ gọi điện đến, vừa nhận điện thoại,
không đợi An Nhiên mở miệng, Lâm Lệ đã oanh tạc: “Cố An Nhiên, mi chết ở đâu
rồi, vừa nãy gọi điện, không phải mi nói đang trên đường đến ư, mi đã đi đến đầu
bên kia Thái Bình Dương rồi hay sao, lâu như vậy còn chưa đến cho ta, Mộ Phong
nhà ta đã chờ mi ở đây hai giờ đồng hồ rồi…”
An Nhiên có phần lộn xộn, cầm
điện thoại di động sững sờ nhìn người đứng trước mặt cười như không cười, Tô
Dịch Thừa, một câu cũng không nói nên lời, sau đó cô nghe thấy tiếng Trình Tường
truyền đến từ đầu điện thoại bên kia: “Bà xã, em đừng kích động, còn đang mang
thai đó, bác sĩ vừa nói em không được xúc động quá, để anh nói chuyện với An
Nhiên.”
“An Nhiên, em đang ở đâu, có phải xảy ra chuyện gì không, Mộ Phong
nói anh ta vẫn không thấy em đến.” Đầu điện thoại bên kia, Trình Tường
hỏi.
“Em … em đi rồi, cũng, cũng gặp được người…” An Nhiên nhìn Tô Dịch Thừa,
sững sờ ngây ngốc nói. Bây giờ là chuyện gì, cái gì và cái gì a!
“Ách, em
gặp, nhưng vừa rồi Mộ Phong gọi tới nói không có a, cậu ấy vẫn đang chờ nhưng
không thấy em tới a, không phải là em đến nhầm chỗ chứ!” Trình Tường suy đoán
hỏi.
“Em, em đúng là đến ‘cà phê Tả Ngạn’ trên đường Quế Lâm.” An Nhiên nói
chi tiết.
“Trời!” Nghe vậy, Trình Tường không khỏi kêu lên, rồi nói: “Thế nào
lại là đường Quế Lâm, phải là ‘cà phê Tả Ngạn’ trên đường Quế Châu mới đúng
a!”
“Cố An Nhiên, sao mi lại ngu ngốc như vậy a, rõ ràng ta nói rõ là ‘cà phê
Tả Ngạn’ trên đường Quế Châu, mi chạy đến đường Quế Lâm làm cái gì a!” bên kia
dường như điện thoại lại bị Lâm Lệ đoạt lại, chỉ nghe thấy cô giận giữ nói: “bây
giờ mi nhanh đến ‘cà phê Tả Ngạn’ trên đường Quế Châu đi, không biết đường thì
gọi xe đến, Mộ Phong còn đang ở đó, vẫn đang ở đó chờ mi!”
“Lâm Lệ.” An Nhiên
nhẹ giọng gọi: “không kịp nữa rồi.”
“Cái gì mà không kịp nữa, bây giờ mi đi
là kịp được, ta nói cho mi biết, Mộ Phong thực sự không tệ, nếu mi bỏ lỡ, mi sẽ
phải hối hận!” Hiện tại Lâm Lệ rất tức giận, cô thực sự là bị Cố An Nhiên làm
tức điên rồi!
An Nhiên nhìn người đàn ông đứng trước mặt một chút, lại nhìn
tờ chứng nhận trong tay, nói: “Lâm Lệ, ta…ta lấy giấy chứng nhận rồi.”
“giấy
chứng nhận gì, lấy cái chứng nhận gì, ta còn lấy ta đây.” Lâm Lệ đã tức giận đến
hồ đồ.
An Nhiên thở dài, nhắm mắt lại, nói: “lát nữa ta gọi cho mi.” Nói xong
lập tức cúp điện thoại, thật chí tắt máy luôn, cô hiểu rất rõ tính tình Lâm Lệ,
cúp máy thế này mà không tắt nguồn, cô nhất định là sẽ lại gọi tới, nhưng mà
hiển nhiên bây giờ không thể nói rõ với cô ấy được, ngay cả chính cô còn lộn xộn
vô cùng.
Nhìn Tô Dịch Thừa trước mắt, An Nhiên quát hỏi: “anh không phải Mộ
Phong, sao lại muốn lừa tôi!” Trong mắt chứa sự phẫn nộ do bị lừa gạt.
“Tôi
không có ý lừa gạt cô.” Tô Dịch Thừa nhẹ nhàng cong khóe miệng, thậm chí anh
thấy mình có phần thích bộ dạng cô tức giận như vậy, ánh mắt trừng to, rất đáng
yêu.
An Nhiên nhìn chằm chằm anh, không hiểu sao đến bây giờ anh ta vẫn còn
bịa đặt được, anh ta còn nói không lừa gạt cô sao, đừng nói là anh ta còn có
biệt hiệu hay nhũ danh gọi là Mộ Phong nha.
Tô Dịch Thừa nhún vai, nói: “thứ
nhất, tôi chưa bao giờ nói mình họ Mộ, mấy lần tôi muốn giải thích nhưng cô
không cho tôi cơ hội mở miệng. Thứ hai, là cô một mạch ngồi vào chỗ của tôi,
thậm chí còn chưa có sự đồng ý của tôi. Thứ ba, về việc kết hôn, cũng là một
mình cô nói ra, tôi không hề uy hiếp hay dọa dẫm gì cô cả.”
“Tôi …” An Nhiên
cứng họng, nhất thời không tìm được lời phản bác, đúng là như anh nói, chính xác
là không có, bây giờ nhớ lại, đúng là do cô nhớ nhầm chỗ, sau đó cho rằng anh ta
là người Lâm Lệ giới thiệu cho cô. Nhưng mà, anh ta đâm lao theo lao, rõ ràng là
tiếp tay