XtGem Forum catalog
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326381

Bình chọn: 7.00/10/638 lượt.

đương nhiên phải lo toan chu toàn, không một sai sót mới được, nếu không chẳng phải chúng ta đã uổng phí ngàn năm

sao? Khụ khụ……”

Chưởng quầy Ly nghe xong hắn nói trong lòng trầm xuống, ngoại trừ nàng

còn có hỏa linh khác?! Lo toan chu đáo? Thiên Khê đã tìm được người thay thế nàng rồi sao?! Chẳng lẽ thời cơ bọn họ nói đã đến rồi?!

“Ta nói cho muội, khụ khụ, thứ nhất là vì ta tin muội, chưa bao giờ nghi ngờ, lúc trước muội rời đi là vì bất đắc dĩ bảo vệ mạng sáng, cũng tại

ta không nói trước cho muội. Thật ra muội không cần trốn, ta và Thiên

Khê cũng không làm hại muội, hỏa linh không phải chỉ có mình muội. Thứ

hai, là ta muốn cảnh cáo muội, nếu đi rồi thì đừng trở về, đừng nhúng

tay vào kế hoạch của ta và Thiên Khê, đừng để ý đến chuyện này. Hãy đi

thật xa, yên lặng làm người phàm, sống cuộc sống bình thường, vậy là tốt rồi.”

Vân Nhai đè ngực, đau đớn cau mày, cắn răng, nén tất cả đau đớn trong cổ họng, không rên một tiếng.

Chưởng quầy Ly đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn, thở dài:“Rời khỏi thân

thể này đi, còn tiếp tục như vậy sẽ tổn hại đến đạo hạnh của huynh đấy.”

Vân Nhai lắc đầu, nói:“Để cho ta nói hết, khụ khụ, bằng không ta sợ Bạch Nham tìm đến thì lúc đó muốn nói với muội vài câu cũng khó.”

“Ai……” Chưởng quầy Ly than nhẹ một tiếng.

“Nay muội đã biết ta và Thiên Khê sẽ không bắt muội để làm tế phẩm cởi

bỏ phong ấn ngũ hành thì yên tâm rồi đúng không?” Vân Nhai cắn răng

nói,“Đừng xen vào việc này nữa, bằng không Thiên Khê chắc chắn sẽ giết

muội, muội biết xưa nay hắn vốn chẳng độ lượng gì, huống chi muội từng

là sư muội của chúng ta, nếu ngay cả muội cũng quay lưng lại……” Máu

trong ngực Vân Nhai lại trào lên khiến hắn khẽ hừ một tiếng, không nói

thành lời.

“Ta biết, ta biết, ta sẽ không .” Chưởng quầy Ly nhẹ nhàng vuốt lưng Vân Nhai, động tác kia như đang giúp hắn thuận khí, dường như hoàn toàn đã

quên Vân Nhai không phải người, hơn nữa giờ này hắn đau đớn cũng không

phải do bệnh, không phải vỗ nhẹ hai cái là có thể giảm bớt đau đớn cho

hắn .

Vân Nhai cười gật đầu, nhắm mắt lại tựa vào đầu vai chưởng quầy Ly

nói:“Đưa đồng tử gác ở dưới lầu tới, ta phải rời khỏi thân thể này.”

“Ừ.” Chưởng quầy Ly đỡ Vân Nhai nằm xuống giường, vung tay hất chén trà

trên bàn, chén trà vỡ nát, đồng tử dưới lầu nghe thấy tiếng vang vội

chạy lên.

“Sư phụ!” Hai tiểu đồng tử lao vào trong phòng, hoàn toàn không phát hiện ra chưởng quầy Ly ẩn thân ở bên cạnh.

Trong nháy mắt, gió thổi qua, Vân Nhai đã nhập vào một thân thể khác,

thừa dịp một tiểu đồng đang chú ý đến Thành Đàm vừa mới qua đời, quay

người lại mỉm cười với chưởng quầy Ly.

Chưởng quầy Ly thở dài, lướt qua rời đi.

Mới ra khỏi nhà thuỷ tạ, chưởng quầy Ly đã thấy Bạch Nham đứng ở bên ngoài chờ nàng.

Chưởng quầy Ly không dừng lại, chỉ nói một câu:“Trở về rồi nói.”

Bạch Nham quay lại liếc nhìn căn nhà thuỷ tạ kia một cái, trong lòng

chồng chất nghi ngờ, vừa rồi chưởng quầy Ly vào đó lâu như vậy đã nói

những gì với Thành Đàm? Nàng và Thành Đàm có quen biết sao? Mùi máu tươi trên người nàng từ đâu mà có? Máu của chưởng quầy Ly không phải mùi

này. Muốn làm rõ vấn đề này xem ra chỉ có trở về hỏi chưởng quầy Ly mới

biết được.

Về nhà, chưởng quầy Ly đóng cửa phòng nhốt Bạch Nham ở ngoài cửa,

nói:“Chúng ta đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, trước đi ngủ một lát, có

chuyện gì đợi sáng mai nói sau.”

Bạch Nham sững sờ nhìn cánh cửa kia, nàng rõ ràng là đang tránh né hắn,

vừa rồi chuyện đã xảy ra trong nhà thuỷ tạ nàng không muốn nói cho hắn,

vì sao? Vì sao? Trong lòng Bạch Nham bỗng nhiên dâng lên dự cảm không

tốt.

Bọn họ đi một chuyến đến núi tuyết Tây Lĩnh, mới qua vài ngày ngắn ngủn, sao bỗng dưng trở nên thật xa lạ, tựa như cánh cửa

này đã ngăn cách họ. Muốn mở cánh cửa này nhìn qua thật dễ dàng, chỉ cần Bạch Nham đưa tay đẩy một cái, không cần tốn quá nhiều sức cũng có thể

đẩy ra, nhưng Bạch Nham không dám. Chuyện của bản thân mình, hắn không

dám nói cho bất cứ ai, cho dù là chưởng quầy Ly, hắn cũng vẫn không dám. Mà người đóng cửa là chưởng quầy Ly, nếu muốn tự nàng mở nó ra chỉ sợ

càng khó khăn.

Chưởng quầy Ly nằm ở trên giường, không ngừng không ngừng nghĩ tới tình

huống gặp Vân Nhai vừa rồi. Ba trăm năm, gặp lại Vân Nhai hắn đã thay

đổi khuôn mặt, nhưng cảm giác quen thuộc này vẫn làm cho chưởng quầy Ly

có thể nhớ lại rõ ràng thân hình, bộ dạng, giọng nói, nụ cười cùng rất

nhiều rất nhiều kỷ niệm về Vân Nhai. Lúc đầu, có chút khẩn trương có

chút sợ hãi, nhưng lúc này chưởng quầy Ly cũng rất cao hứng được gặp lại cố nhân. Dù sao nàng quen biết chung sống cùng Thiên Khê và Vân Nhai

còn lâu hơn Bạch Nham.

Nàng nên tin những lời Vân Nhai nói sao?

Tin.

Nàng tin.

So với Bạch Nham ăn nói bừa bãi, nói dối đầy trời, Vân Nhai sẽ không lừa nàng. Năm đó khi nàng trốn đi rõ ràng đã bị Vân Nhai phát hiện, nhưng

hắn lại làm như không thấy, để nàng đi. Sau này Thiên Khê muốn bắt nàng, Vân Nhai cũng không hề ra tay làm tổn thương nàng một lần nào. Sau khi

gặp Bạch Nham, Thiên Khê giao thủ cùng Bạch Nham, Vân Nhai cũng có c