
'>?!” Minh Tịnh bỗng nhiên thì thào một câu.
Chưởng quầy Ly liếc Minh Tịnh một cái, từ từ cười:“Ha, không ngờ đạo sĩ thối này cũng có chút kiến thức.”
Vòng tròn phong ấn của Bạch Nham bỗng nhiên vỡ vụn thành đám bụi màu
vàng rơi xuống sau đó biến mất. Chưởng quầy Ly tự cởi bỏ phong ấn, đột
nhiên cảm thấy thoải mái vô cùng, mỉm cười, trong nháy mắt cánh chim màu vàng hóa thành màu đen, tỏa ra yêu khí cực kỳ quỷ dị và mạnh mẽ.
“Du Dao!!” Bạch Nham kháp pháp quyết, do dự không biết có nên dùng chú
diệt ma để áp chế ma tính trong cơ thể nàng, nhưng lại sợ niệm chú diệt
ma sẽ khiến Phong Cơ có cơ hội làm nàng bị thương.
“Lão đạo đừng nhiều lời vô nghĩa, tiêu diệt lão yêu bà này rồi nói sau!” Còn chưa dứt lời chưởng quầy Ly đã hóa thành một làn màu sương đen bao
vây Phong Cơ.
Tòng Tố chạy đến bên người Bạch Nham, hỏi:“Đạo trưởng…… à, Ly công tử?”
Bạch Nham nhìn Tòng Tố rối rắm không biết gọi hắn như thế nào, cười khổ nói:“Ta vốn họ Bạch.”
“Bạch công tử……” Tòng Tố gọi cái tên xa lạ, trong lòng cảm thấy là lạ, chỉ tiếp tục hỏi,“Chưởng quầy Ly làm sao vậy?”
“Là Trăng Máu kích động ma tính trong cơ thể nàng, nhưng ta nghĩ nàng có thể khống chế được.” Nói là nói như vậy nhưng thật ra trong lòng Bạch
Nham rất không chắc chắn.
Cái gọi là ma sinh ra từ tâm, ma tính của nàng tồn tại đã lâu, tuy rằng
Bạch Nham dùng ba trăm năm chậm rãi thanh tẩy ma tính của nàng, nhưng
vẫn không chắc chắn. Dù sao cái này cũng có liên quan đến tính tình của
nàng, tính tình bộ tộc Huyền Điểu cũng không tốt lắm.
Một bóng người chớp lên, chưởng quầy Ly đã thoát ra khỏi làn sương đen
kia, mở ra bốn cánh che nửa bầu trời không, trường cung ở trước người
nàng. Chưởng quầy Ly vươn tay phải chạm lên trường cung, chậm rãi kéo
về, giữa ngón tay liền hiện ra bốn mũi tên Hỏa Vũ. Nàng nhẹ nhàng buông
tay, bốn mũi tên bay vụt vào đám sương đen, lập tức dấy lên ngọn lửa màu vàng, đúng là Tam Muội Chân Hỏa.
Nếu là lúc trước, Tam Muội Chân Hỏa chưa chắc có thể gây khó dễ cho
Phong Cơ, dù sao thời gian bà ta thành ma cũng đã lâu, Tam Muội Chân Hỏa không đốt được đến nguyên thần của bà ta. Nhưng hôm nay chưởng quầy Ly
có Hỏa Vân Thần Đan trong tay, uy lực của Tam Muội Chân Hỏa tăng vọt đã
hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của chưởng quầy Ly. Phong Cơ bị nhốt
trong đám lửa không thoát ra được, riếng rít gào tê tâm liệt phế khiến
đám người phàm Tòng Tố, Đường Phong nghe mà đau đầu muốn nứt ra, phải
bịt kín lỗ tai.
Chưởng quầy Ly một lần nữa lại kéo cung, mười hai mũi tên Hỏa Vũ bắn ra, nàng phải hoàn toàn đốt Phong Cơ thành tro!
Bỗng nhiên một cơn gió yêu dị thổi đến, chưởng quầy Ly bất giác run rẩy, cảm giác này…… Rất quen thuộc lại dường như thật xa lạ. Nàng ngẩng đầu
nhìn phía chân trời, Trăng Máu đã ngả về phía Tây, ánh sáng cũng dần dần nhạt đi rồi. Cơn gió kia làm cho cảm giác bất an của chưởng quầy Ly
càng tăng thêm.
Cuồng phong gào thét, cát đá bay tứ tung, quần áo bằng gấm vóc màu trắng không biết từ nơi này phi đến vây lấy Phong Cơ trong cầu lửa màu vàng
rồi cuốn đi. Mọi người nhìn theo dải gấm trắng, chỉ thấy một chàng trai
mặc đồ trắng yên lặng, thản nhiên nhiên đứng ở dưới tàng cây, dải gấm
trắng kia đúng là ống tay áo của hắn.
“Du Dao đã lâu không thấy, ta cứ nghĩ rằng muội sẽ trốn đi thật xa cơ.
Sao nào, bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cho nên tới đây giúp ta một tay
sao?” Chàng trai mặt không chút thay đổi, ngay cả miệng cũng không mở,
lời nói của hắn đã truyền vào lỗ tai mọi người, mọi yêu ma.
Chưởng quầy Ly thu hồi bốn cánh, hạ xuống bên cạnh Bạch Nham, không tự
giác trốn sau lưng hắn, dùng thuật thiên thính hỏi:“Chúng ta làm thế nào bây giờ?”
Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly một cái, làm thế nào bây giờ? Hắn cũng đang nghĩ xem nên làm thế nào bây giờ.
Chàng trai lại nhìn về phía Lục cô nương, vẫn bình tĩnh như mặt hồ êm ả, giọng nói lại giống như có thể truyền khắp toàn đất Thục :“Lục cô
nương, nguyên thần của Phong Cơ ta đã lấy được. Tuy rằng đây không phải
công lao của ngươi, nhưng cũng không sao, chuyện ta đã đáp ứng ngươi
chắc chắn ta sẽ làm.”
Giọng nói vẫn còn bên tai, chàng trai đưa tay vuốt ve thân cây, cửa động trên thân cây bị Minh Dục phong kín lại mở ra một lần nữa :“Phong Đô là của ngươi, mời trở về.”
Hắn tuy nói “mời”, nhưng nghe thế nào cũng giống mệnh lệnh khiến người ta không thể cãi lại.
Lục cô nương mỉm cười, nói:“Không hẹn gặp lại.”
Chàng trai hơi gật gật đầu, nhìn Lục cô nương vẫy tay một cái đem con
rối binh, bốn yêu quái cùng đám yêu ma về bên cạnh mình, dẫn bọn họ
ngoan ngoãn về Phong Đô.
Trong lòng Tòng Tố có dự cảm làm người ta sợ hãi, chàng trai này là ma
quỷ so với con rối binh, yêu quái, Phong Cơ, Lục cô nương nhất định càng đáng sợ hơn. Trong lòng hắn chỉ có một phán đoán, làm cho hắn ngay cả
nghĩ cũng không dám nghĩ.
[1'> Huyền Điểu: Xuất xứ từ Sơn Hải Kinh, là loài chim bốn cánh, lông màu vàng nhạt, thích ăn thịt chim ưng, tính tình thô bạo, sống trên núi
Bình Đỉnh.
Ban đầu Huyền Điểu có hình dáng giống chim én, sau này tùy theo các thị
tộc, bộ lạc khác nhau m