XtGem Forum catalog
Tích Ý Kéo Dài

Tích Ý Kéo Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328331

Bình chọn: 8.5.00/10/833 lượt.

biểu tình mở miệng, “Xuống xe.”

Đèn trong xe chiếu lên khuôn mặt cứng ngắc của anh, lạnh lùng vô cùng. Nàng thất thần, đang định nói tiếp mấy lời lúc nãy còn dang dở, “Kỳ thật tối hôm qua em…”

"Xuống xe."

Âm điệu vẫn lãnh đạm như cũ làm cho nhiệt độ vừa nảy lên trong ánh mắt lúc nãy tiếp tục bành trướng, phía sau đã có lái xe phẫn nộ không chịu nổi đang tiến lại, anh lại ngồi im bất động khiến nàng xấu hổ và giận dữ không chịu nổi. Cho dù trước đây nàng có sai cũng phải cho nàng cơ hội giải thích rõ ràng chứ, nàng tức giận đến độ run rẩy cởi dây an toàn mở cửa xe, cảm xúc trong lòng thật khó hình dung, dùng sức mở bật cửa, cảm xúc không chỗ phát tiết khiến nàng như phát điên, một cước hung hăng đá vào cửa xe bóng loáng. Hôm nay nàng đi đôi giày cao nhọn hoắt, gót giày để lại vết xước thật dài trên cửa xe. Nàng dùng hết sức khiến chân cũng sinh đau, lúc trở về mới nhận ra, đôi giày này mới đi được có hai lần, đá một cái tất nhiên là vô cùng thoải mái, nhưng cũng đau lòng không thôi. Miên man suy nghĩ để áp chế đôi mắt đang ẩm ướt đến nóng bỏng.

Tay giữ vô lăng, nàng vừa xuống xe, anh trong nháy mắt tăng tốc rời đi như tên bắn, nhìn qua gương theo hình bóng người con gái càng ngày càng khuất xa, không đi nổi, không bỏ xuống được, cố tình cắn răng buộc chính mình buông tay mới phát hiện, từ bao giờ đã sớm không thể bỏ xuống? Mùa thu, bầu trời đầy mây, mặt đường dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng trắng bệch. Một làn gió nhẹ thoảng qua như hơi thở, cảm giác mát mẻ. Gót giầy kia sao tự nhiên như bị lệch khiến nàng đi như lâng lâng, nhưng đáy lòng lại đang lặng im đau đớn. Tại sao mình lại giận dữ? Tại sao người đó lại là anh? Từ bao giờ nàng thản nhiên phát giận trước mặt anh mà không hề hay biết?

Không biết lê chân qua bao nhiêu góc đường mới đến bến xe bus, trạm dừng nhốn nháo đông đúc, bên cạnh có người hút thuốc, nàng ôm mũi rời ra xa. Nàng vốn nhạy cảm với mùi khói thuốc, mà khách hàng nào lại không ít thì nhiều dính đến thuốc cùng rượu đâu? Nếu phơi bày tư thái cười nhạt này, còn có ai muốn ký hợp đồng với nàng nữa không? Nhưng gần đây, càng ngày nàng càng chán ghét cái mùi đục ngầu không chịu nổi này, khiến cho người ta khó chịu hít thở không thông, suy nghĩ miên man lại chợt nhớ tới ai kia, trên người thoảng qua hương bạc hà nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thuần tự nhiên.

Có xe ở ngã tư đối diện quay ngoặt hướng đến bên này, nàng đang mải suy nghĩ, xe chiếu thẳng đèn vào người nàng cũng chỉ hơi hơi nheo mắt. Không ngờ xe dừng lại bên cạnh nàng, qua cửa kính phản quang nàng chỉ thấy mái tóc của mình khẽ bay trong gió. Cửa kính xe hạ xuống, “Lên xe.” Lại chỉ là một câu đơn giản cô đọng.

Phía sau xe bus đang chậm rãi đi tới, đèn xe đảo qua mặt của nàng, “Tôi đi xe bus.” Thấp giọng nói một câu xong đi thẳng tới phía trước đứng đợi.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, giống như vừa rồi quay đầu xe trở về, cố nén nhưng vẫn không thắng được thanh âm ở tận đáy lòng sâu thẳm, mở cửa xe đi đến. Hôm nay anh đi lại không được tự nhiên, không đi nhanh tiêu sái như ngày thường, mỗi bước đi đều cứng ngắc khó coi, bên cạnh có người chỉ trỏ, đem điểm yếu của mình lộ ra trước mặt người khác, đương nhiên không phải không biết điều đó, nhưng anh cũng chỉ có thể đi nhanh thêm 1 chút.

Xe không đông nhưng đã hết chỗ ngồi, nàng giữ tay vị lăng lăng nhìn anh đuổi theo xe, anh một tay chống gậy một tay vị cửa xe đi lên, bộ dáng làm cho lòng nàng tự nhiên cảm thấy đau đớn.

Thật vất vả mới lên được xe, vừa rồi vội vã vượt qua, lúc lên xe còn gặp trục trặc, trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Vốn là xe bus nhỏ, anh không biết được lên xe là phải trả tiền trước, đang định trả sau, lái xe lại nói giọng khó chịu gõ gõ vào máy thu tiền, “Tiên sinh…” Anh ngượng ngùng lấy ví tiền ra, chưa nhìn liền rút ra 1 tờ đưa về phía cái máy đó, lái xe nhìn nhìn tờ 500 Euro màu tím, máy thu tiền vẫn không cho qua. Lại nhìn nhìn gậy chống trong tay anh, hỏi: “Có chứng nhận không?” Nhìn Lý Tịch vẻ mặt ngơ ngác lại bổ sung thêm, “Chứng nhận người tàn tật, miễn phí đi xe.”

Anh nghe vậy thân thể chợt cứng đờ, cúi đầu tìm trong ví tìm thấy một tờ 100 nhân dân tệ, máy thu tiền không kêu nữa, lái xe giống như nhìn thấy quái vật cao thấp nhìn anh một lần nữa.

Nàng đứng ở cửa sau, nhìn anh từng bước tới gần, né tránh ánh mắt thẳng tắp của anh. Anh vốn đứng không ổn, xe phanh một cái anh ngã đổ nhào vào một cô gái mặc áo dài tay đứng bên cạnh, theo bản năng tóm vào vai cô ta để đứng vững. Biết được mình thất thố, anh lập tức buông tay, nói vội “Thực xin lỗi!”. Vừa nói xong lại không ngờ nam nhân bên cạnh cô ta phản ứng lại, nhanh chóng vòng tay qua eo cô, khuỷu tay thẳng tắp đánh vào sườn Lý Tịch, anh đau tái mặt. Cuối cùng còn đẩy anh một cái, “Này, làm cái gì vậy?” Có lẽ cảm thấy Lý Tịch có thể bắt nạt được, ngữ khí hung ác.

Thấy Lý Tịch lảo đảo, Dung Ý nhanh tay lẹ mắt bước lên giúp đỡ đẩy anh ra sau mình, “Anh ấy không cố ý, vừa rồi không phải xin lỗi rồi sao?” Bừng bừng tức giận, đến ánh mắt cũng trợn tròn, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mặt.

Anh ch