Pair of Vintage Old School Fru
Tích Ý Kéo Dài

Tích Ý Kéo Dài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328425

Bình chọn: 7.00/10/842 lượt.

ng biết anh đang tức giận. Kỳ thật nàng chưa từng thấy anh phát giận, trước kia dù có chọc ghẹo như thế nào anh cũng giữ nguyên bộ dáng điềm tĩnh thản nhiên, khó có thể nhìn thấu được anh đang nghĩ gì. Nhưng hiện tại nàng có thể cảm giác được người bên cạnh đang phát ra tín hiệu đáng sợ.

Anh hướng về phía xe ấn điều khiến trên chìa khoá, “Tách” một tiếng, tiếng ô tô rất êm vang lên kéo suy nghĩ của nàng quay trở lại. Nhíu mày, hôm nay anh tự lái xe tới. Kỳ thật quen biết anh lâu như vậy, nàng cũng ít nhiều biết được thói quen của anh. Khi anh tự mình lái xe tới đây nghĩa là tâm tình và thân thể anh đều tốt, nhưng hôm nay mỗi bước đi đều vô cùng khó hiểu, nên nàng nghĩ anh có lái xe đưa tới. Nàng có phần lo lắng, chưa kịp nghĩ gì đã bị anh nhét vào ghế phụ. Nàng nhìn qua cửa kính thấy mặt anh không có biểu tình gì, trong lòng thất điên bát đảo.

Lý Tịch đi đến bên kia, hít sâu một hơi trước khi mở cửa xe, muốn áp chế cơn tức giận đang bốc lên bừng bừng. Đáy lòng lại nhịn không được âm thầm tự hỏi chính mình, rốt cuộc là vì sao mà lại tức giận đến không thể kiềm chế được. Anh đã qua rồi thời mà tình yêu làm đầu óc choáng váng, vậy mà vẫn không ngăn được cảm xúc quay cuồng trong lòng. Cho dù tối hôm qua bình tĩnh nhìn Dương Miễn cõng nàng trên lưng, coi như không có việc gì, đem món quà định tặng vứt lại phía sau, rời đi không chút cảm xúc. Nhưng cả đêm lại lăn qua lộn lại, trong lòng có cảm giác đau đến không chịu nổi chạy thẳng vào tim, trắng đêm không ngủ.

Nhìn anh dùng tay đỡ chân vào xe, nàng tự nhiên cảm thấy khó chịu, chỉ thấy lòng buồn hốt hoảng, nhẫn nại nhưng vẫn lên tiếng, môi mấp máy giống như muốn giải thích một chút, “Tối hôm qua…” Di động của anh vang lên, nhìn thoáng qua màn hình, đeo tai nghe vào, giống như không hề nghe thấy lời nàng nói, giọng nói bình thản nói chuyện điện thoại.

Giọng nói của anh lại khiến nàng bỗng nhiên thả lỏng người, lúc anh không nói gì, không khí xung quanh anh như ngưng kết lại đầy áp lực, vô hình lại dị thường bức nhân. Lại có lẽ vì đã quen với tiếng huyên náo của anh, nên bây giờ sợ hãi sự yên tĩnh ấy. Bây giờ anh đang thấp giọng nói gì đó, tiếng Pháp hay tiếng Tây Ban Nha? Nàng không nhận ra, cho dù tốc độ chậm, nàng chỉ loáng thoáng nghe được mấy âm cuốn lưỡi, trong trẻo nhưng lạnh lùng không chút cảm xúc, có lẽ là bàn bạc công việc. Giọng nói trầm thấp như mặt nước lướt qua trong lòng, nghe rất êm tai lại làm cho nàng chỉ có thể nhụt chí nhìn xe cộ lướt qua bên cửa. Không biết là do giọng anh quá mức mê hoặc hay là cảnh sắc bên ngoài nặng nề, ý thức mệt mỏi dần dần bùng nổ, nàng mơ hồ dần, chỉ cảm thấy thanh âm của anh làm cho nàng cảm thấy an ổn, bình tĩnh.

Trời đã tối, giờ tan tầm đường phố đông đúc, xe đi một chút lại ngừng, anh vừa rồi tập trung nói chuyện với chủ tịch H&G khu vực châu Âu, cũng nhờ đó áp chế đi lửa giận bùng lên lúc nhìn thấy bộ dáng của nàng trước mặt Đan Hiểu Uyển. Cũng không ngờ sau khi tắt máy quay đầu nhìn lại thấy bộ dáng nàng đang say ngủ, đầu tựa vào cửa kính, mái tóc ngắn ngủn che khuất chân mày, ánh đèn đường mờ nhạt rớt trên khuôn mặt yên tĩnh của nàng giống như phủ lên một tầng kim phấn, mê huyễn mà không thực.

Nhìn nhìn, sự căng thẳng trong anh dần dần buông lỏng, khoé miệng cong lên tựa tiếu phi tiếu, vừa bất đắc dĩ vừa có phần yêu chiều, ngàn đầu vạn tự nảy lên trong lòng. Nhân lúc dừng lại chờ đèn đỏ trước vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, anh tháo dây an toàn, nghiêng người đỡ đầu của nàng đang tựa vào cửa trở lại ngay ngắn.

Hơi thở của anh phả vào gáy làm Dung Ý nửa tỉnh nửa mơ vô thức chạm vào môi anh sờ loạn, nhíu mày thầm nói gì đó. Lý Tịch đang mỉm cười chợt dừng động tác, sương mù trong mắt nhanh chóng hoá thành đố kị, tay nâng cằm nàng, môi hung hăng áp xuống môi nàng, đầu lưỡi tiến quân thần tốc xâm nhập vào miệng nàng, không ngừng khuynh đảo mà áp lực cực độ, cơ hồ muốn nuổt chửng nàng vào.

Dung Ý bừng mở mắt, chỉ cảm thấy như có bó đuốc bao quanh mình đang bốc cháy, hơi thở càng ngày càng gấp gáp của anh phả trên mặt nàng làm cho nàng chợt nóng nảy, cố gắng đẩy anh ra, không ngờ càng giãy dụa anh càng dùng sức, bàn tay xiết chặt cằm nàng sinh đau. Nàng không dám động, Lý Tịch lại càng quá đáng, tay dùng sức mạnh yếu làm miệng nàng mở ra, đem đầu lưỡi tham lam tiến sâu vào yết hầu của nàng, không ngừng hút vào, xoay tròn.

Vừa sợ hãi, lo âu lại bị cảm giác tiến quân thần tốc của anh làm cho ghê tởm, nàng dùng sức thoát khỏi tay anh, hai tay bấm chặt vào vai anh buộc anh phải rời đi, cuối cùng ở gáy anh lưu lại một hàng móng tay hồng hồng, anh mới dần dần buông lỏng.

Hai người hít vào từng ngụm từng ngụm không khí, đèn đỏ đã chuyển thành xanh, một hàng xe thật dài phía sau bóp còi inh ỏi, hai người trong xe lại thờ ơ.

Nàng liếm liếm đôi môi bỏng rát, cho dù không phải tiểu cô nương lần đầu yêu đương, nhưng cũng là lần đầu tiên bị cưỡng hôn như vậy, hốc mắt nóng lên, cảm giác muốn oà lên khóc.

Lý Tịch vẻ mặt hờ hững, giờ mới thấy cổ đau xót, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mở ra, đầu ngón tay đỏ bừng. Không có